Chương 13: Xin lỗi đi

Thẩm Thiết Trụ bên cạnh mặt nghiêm nghị, đội trưởng đội sản xuất ở đây, ông ấy phải giữ thể diện. "Mày im đi, tất cả đều do mày mà ra."

Trương Xảo Hoa bị bố chồng mắng, ấm ức cúi đầu, chị ta làm vậy chẳng phải vì cái nhà này sao. Chị ta về nhà chồng bao năm, đây là lần đầu tiên bố chồng mắng chị ta.

Thẩm Thiết Trụ nhìn Cẩu Tử đang núp sau lưng Trương Xảo Hoa, "Cẩu Tử, đi xin lỗi em mày."

Trương Xảo Hoa trố mắt, không tin nổi, Thẩm Thiết Trụ bình thường thương Cẩu Tử lắm, cậu ta là cháu đích tôn, trong mắt ông bà cháu đích tôn luôn khác biệt.

Nhìn vẻ mặt không thể chối cãi của Thẩm Thiết Trụ, Trương Xảo Hoa cắn răng, "Bố ơi, Cẩu Tử vẫn còn nhỏ, con thay nó được không?" Nói xong nhìn Tiểu Phan, nói với cậu:

"Tiểu Phan, là lỗi của bác."

Tiểu Phan bối rối không biết làm gì, Lâm Dao tiến lên, "Chị dâu xin lỗi không thành tâm, chúng tôi không chấp nhận, đừng nói những lời không thật lòng, chúng tôi nghe còn khó chịu."

Đội trưởng đội sản xuất có việc, đi đến vỗ vai Thẩm Thiết Trụ, "Anh em tôi đi trước, không gấp, ông xử lý xong việc nhà rồi hãy đi làm."

Một lúc sau Trương Đại Ny mới miễn cưỡng từ trong nhà đi ra, tay nắm chặt hai đồng, Lâm Dao rút một cái không ra, nhẹ nhàng dùng sức lấy ra, "Cảm ơn thím hai, chú hai, cháu sẽ đưa Tiểu Phan đi viện vệ sinh."

Trương Đại Ny không buồn giữ thể diện, quay mặt đi.

Thẩm Thiết Trụ ngồi xổm ở góc tường, quơ quơ điếu thuốc, "Đi đi, đi sớm về sớm, chú ý an toàn."

Trương Đại Ny bĩu môi, hừ, họ đã đủ an toàn rồi, cả lũ mạng cứng còn để người khác phải lo an toàn!

Lâm Dao vào nhà thay quần áo, rót một chai nước mang theo, dắt Tiểu Phan và Điềm Điềm đi bộ đến công xã.

Từ đội sản xuất đến công xã phải đi mất một tiếng rưỡi.

Đi được nửa đường, Lâm Dao dịu dàng hỏi Điềm Điềm có mệt không, Điềm Điềm hiểu chuyện lắc đầu, thương cô bé còn nhỏ mà phải đi xa, Lâm Dao đưa tay vào túi, kín đáo lấy một nắm kẹo từ không gian ra, bóc vỏ kẹo, nhét vào miệng Điềm Điềm và Tiểu Phan mỗi người một cái.

Miệng ngọt lịm, Điềm Điềm nhắm mắt lại hưởng thụ, má phồng lên, "Cảm ơn mẹ, mẹ cũng ăn đi." Nói rồi hôn chụt một cái lên má Lâm Dao.

"Được, chúng ta cùng ăn, ôi, ngọt quá, của mẹ vị đào." Lâm Dao bóc một viên ăn.

"Mẹ, của con cũng vậy."

Khuôn mặt non nớt của Tiểu Phan tràn đầy vẻ kinh ngạc, ban đầu muốn nói để Lâm Dao và em gái ăn, vì cậu là đàn ông nên không thích ăn kẹo. Nhưng cả miệng cậu tràn ngập hương vị ngọt ngào quen thuộc, há miệng ra nhưng cuối cùng không nói gì. Cậu tự nhủ để mình tùy hứng một lần, chỉ một lần thôi. Thầm nghĩ: Của Tiểu Phan cũng vậy.

Đoán chừng Điềm Điềm sắp không chịu nổi, Lâm Dao bế Điềm Điềm lên và đi tiếp.

Điềm Điềm ôm cổ Lâm Dao thân thiết, "Mẹ, mẹ thơm quá!"

Tiểu Phan ngước đầu lên, hiểu chuyện nói: "Mẹ, lát nữa nếu mệt thì để con cõng em."

Lâm Dao không từ chối, "Được, mẹ biết rồi."