Chương 11

Khi sắp đi đến cửa chính phòng khách, liền nghe thấy phía sau lưng vang lên một giọng nói lớn: “Kiến Quân, thằng mất dạy này, sao mày không khiến người khác bớt lo vậy hả, mày làm gì mà lại rơi xuống sông Ngọc Tuyền?”

“Chị dâu, chị đừng mắng Kiến Quân, là Văn Thăng con trai nhà Ngũ Hưng Vượng rơi xuống sông, Kiến Quân muốn cứu người, nhưng thằng bé này không phối hợp, vì vậy mới kéo Kiến Quân rơi xuống cùng, chị mau đưa cháu nó đi thay đồ đi, uống chút canh gừng kẻo bị cảm lạnh đó."

Trương Mỹ Liên nghe thấy con trai mình bởi vì cứu người mới rơi xuống sông, có chút ngượng ngùng: "Con trai, coi mẹ này, đúng, là lỗi của mẹ, mẹ không hỏi rõ ràng, đi, đi, đi, vào nhà thôi, mẹ nấu trứng gà với trà gừng đường nâu cho con uống." Sau đó quay ra nói cảm ơn với mọi người rồi dắt con trai đi thật nhanh vào nhà.

Triệu Kiến Quân trên mặt vẫn còn có chút không vui, nhưng nghe mẹ nói sẽ tự tay pha trà trứng đường nâu cho mình uống, cậu bé lại nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Được rồi, vì thái độ nhận lỗi của mẹ, con tha thứ cho mẹ đấy.”

Trương Mỹ Liên đưa tay trỏ vào đầu đứa con trai thứ hai: "Thằng nhóc con này, con dọa mẹ sợ hết cả hồn, cứu người là việc tốt, nhưng con còn quá nhỏ, không thể liều lĩnh như vậy được, nếu lỡ như xảy ra chuyện, con nói xem, mẹ với cha con có sống nổi không?"

Triệu Kiến Quân cũng cảm thấy sợ hãi, trước đây cũng không phải là chưa từng chơi ở sông Ngọc Tuyền, nhưng nếu không phải hôm nay chị gái kia cứu bọn chúng, nói không chừng có lẽ sẽ xảy ra chuyện thật.

Lại nghĩ đến chị gái cứu người kia, cậu bé ngẩng đầu nhìn mẹ: “Mẹ, nếu hôm nay không có người nhảy xuống nước cứu bọn con, e là thật sự xảy ra chuyện, Ngũ Văn Thăng cũng là được bác sĩ Lý cấp cứu bao nhiêu lâu mới tỉnh lại."

Trương Mỹ Liên vừa nghe thấy có ai đó đã cứu con trai mình, cô ấy lập tức hỏi: "Ai đã cứu các con?"

Triệu Kiến Quân lắc đầu đáp lại: "Con không biết, trước giờ con cũng chưa từng thấy qua."

Trương Mỹ Liên nghe vậy thì quay đầu nhìn lại phía sau, những người ban nãy từ hai bên bờ sông đã tản đi, lại nghĩ đến việc mình còn phải quay về đi làm, vẫn là đợi tới khi tan làm lại quay lại nghe ngóng một chút: "Vậy tan làm mẹ sẽ quay lại hỏi sau vậy, chúng ta nên cảm ơn người đó cẩn thận."

Úc Tâm Nghiên trở lại phòng tiếp khách, vừa lấy ra một bộ quần áo để thay, đang định đóng cửa bước vào không gian, liền nghe thấy bên ngoài vang lên một giọng nói: "Xin hỏi, Úc Tâm Nghiên ở phòng nào vậy?"

Úc Tâm Nghiên nghe thấy có người đang hỏi thăm mình, còn tưởng rằng Lữ Tuấn Thành dẫn người tới tìm mình, xem ra không thể vào không gian được, cô nhanh chóng đóng cửa lại, vội thay bộ quần áo ướt sũng trên người, sau đó đặt bộ quần áo ướt vừa thay vào trong chậu, liền nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm " bang, bang, bang".

Đúng vậy, không phải tiếng gõ cửa, mà là tiếng đập cửa.

Úc Tâm Nghiên cau mày, sau khi mở cửa ra, cô mới thấy bên ngoài chỉ có cô em vợ của Lữ Tuấn Thành- Diêu Tuệ đang đứng bên ngoài, người phụ nữ này luôn gây thêm rắc rối cho người khác, chính là một con sâu làm rầu nồi canh.

Người phụ nữ này ban đầu hết lòng muốn gả cho Lữ Tuấn Thành, nhưng mẹ Diêu nói cái gì cũng không đồng ý, mãi sau này cô mới biết, chẳng trách ngay từ đầu chỗ nào cô ta cũng làm khó mình, vì vậy Úc Tâm Nghiên làm như không biết cô ta, hỏi: "Cô đang tìm ai?"

Diêu Tuệ ở ngoài cửa nhìn Úc Tâm Nghiên một lượt từ trên xuống dưới: “Cô là Úc Tâm Nghiên, người đang có ý định muốn làm mẹ kế của cháu trai tôi?”

Úc Tâm Nghiên không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ta, thay vào đó hỏi ngược lại: "Cô là ai? Cô tìm tôi làm gì?"

Diêu Tuệ trong mắt tràn đầy khinh miệt: "Tôi nói cho cô biết, anh rể của tôi sẽ không thích cô, cô chẳng qua là bảo mẫu anh ấy thuê tới chăm sóc bọn trẻ, cũng đừng vui mừng quá sớm."

Úc Tâm Nghiên cười như không cười nhìn Diêu Tuệ: "Cô có vẻ rất không muốn tôi kết hôn với Lữ Tuấn Thành nhỉ?"

Diêu Tuệ không ngờ rằng Úc Tâm Nghiên lại khác với những gì cô ta nghĩ, cô không gây ồn ào như những người đàn bà đanh đá ở nông thôn, cũng không hề tự ti, mà lại trực tiếp nói ra suy nghĩ của bản thân mình.