Chương 17

Cô ta thích sự dịu dàng của anh rể đối với chị gái mình, nhưng lại không thích mấy đứa nhỏ của chị mình lắm, đứa lớn tính tình có phần nóng nảy, bốc đồng, còn không chịu nghe lời, đứa thứ hai thì ngược lại rất thông minh lém lỉnh nhưng cũng cẩn thận, đứa bé thứ ba thì chưa làm gì đã khóc, còn thích mách lẻo, thích làm đẹp, tóm lại đều rất phiền phức.

Lữ Tuấn Thành tìm một lúc lâu mới thấy Lữ Hướng Dương ở bên một gốc cây lớn: “Con giỏi thật đấy, đã mấy giờ rồi, còn không biết đường về nhà.”

Lữ Hướng Dương không biết bắt chước ở đâu trợn tròn mắt lên quay đầu sang bên khác không thèm nhìn lại: “Không ai thích con cả, con còn về làm gì? Còn nói mẹ kế là người xấu, con thấy dì nhỏ cũng không phải người tốt đẹp gì, con mới không muốn về để rồi lại bị mắng.”

Lữ Tuấn Thành nhìn khuôn mặt nhỏ giống mình của con trai: “Đó là nhà của con, ai dám không cho con về, dì nhỏ nói con cũng là vì muốn tốt cho con, con còn nhỏ mà tình tình đã nóng nảy như vậy.”

Vừa nói, anh ta vừa đau lòng kéo tay con trai: “Đi thôi, về nhà ăn cơm.”

*

Ức Tâm Nghiên giặt quần áo xong thì tìm một nơi để phơi đồ, đợi cho đến khi trời tối cũng không thấy Lữ Tuấn Thành đến tìm cô.

Trong lòng âm thầm cười lạnh một tiếng: Xem ra, sợ là còn chờ mình quay về nhận lỗi, tương lai để anh ta quyết định.

Cũng tốt, nếu anh ta không đến, hôm nay có thể được yên tĩnh một chút, sáng mai dậy sớm đi công hội tìm người, trong lòng suy tính ngày mai nên làm như thế nào.

Chỉ là còn chưa nghĩ xong, bụng đã vang lên tiếng "ọc ọc".

Buổi trưa còn chưa ăn cơm, không nghĩ đến buổi tối cũng không có người đến đưa đồ ăn, trên người chỉ có năm đồng cũng không có phiếu cơm, vẫn là phải nghĩ cách khác.

Đứng trước cổng nhà nghỉ, nghĩ đến khe suối trong không gian, cô chợt muốn kiểm chứng suy đoán của mình nên đi về phía sông Ngọc Tuyền.

Lúc trước, khi giặt quần áo ở sân sau nhà nghỉ, cô nhặt được một ít hạt ớt ở trong góc liền nhặt về.

Lúc đợi Lữ Tuấn Thành đến đây, trong phòng cô đã cố gắng thử trồng chúng trong không gian, vả lại còn tưới một phần nước ở khe suối trong không gian.

Vừa rồi đi ra, cô đã chú ý kiểm tra cũng không có thay đổi gì, nhưng cô luôn cảm thấy nước suối khác với nước bình thường bên ngoài nên rất muốn thử.

Vì việc trồng cây chưa thấy được điều tiến triển gì, vậy thì xem xem liệu nó có tác dụng với những loài vật sống khác hay không.

Khi đến sông Ngọc Tuyền, có lẽ do quá mong chờ nên cô không khỏi có chút hồi hộp, chỉ sợ mình đã nghĩ nhiều.

Hít một hơi thật sâu, cô tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống, nhìn mặt nước rộng lớn mà thấy hơi sợ, không dám thò tay xuống sông, thử cố cổ vũ bản thân thả tay xuống thử dòng nước ngoài không gian một chút, lúc này mới bình tĩnh chờ xem có gì thay đổi không.

Thời gian chầm chậm trôi qua, tim đập nhanh hơn, cô nhìn chằm chằm vào mặt nước không chớp mắt.

Đột nhiên, dòng sông trước mặt có động tĩnh, sau khi nhìn kỹ, cô phát hiện trong nước có thứ gì đó đang tụ lại, lòng bàn tay hưng phấn đổ mồ hôi.

Quả nhiên, ông trời cũng đối xử không tệ với cô, dòng suối này quả nhiên không bình thường.

Không lâu sau liền có rất nhiều cá bơi đến tụ lại, cũng may mà hiện tại trời đã tối, ven sông cũng không có người, nếu không ai mà thấy hẳn là bị dọa sợ.

Sau khi cảm thấy vui mừng, cô thử thu hết cá vào trong không gian, quả nhiên thành công, lúc này trái tim kích động của Úc Tâm Nghiên như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cô thật muốn hét lên mấy tiếng trước sông Ngọc Tuyền này.

Dựa vào hiểu biết với không gian này, nhất thời cô cảm thấy vui vẻ.

Những con cá vừa được thu vào trong không gian đang bơi lội vui vẻ, cô có thể nhìn thấy rõ ràng, có cá mè, cá tai tượng, cá Cát Hoa, cá đồng, cá trắm cỏ, cá chép, cá diếc, cá quả, cá quế mõm hếch, cá mú, cá trê, cá lòng tong clicker, mè hoa, mặc dù số lượng không nhiều nhưng cũng có nhiều loại.

Nhân tiện cô cũng thu được thêm một ít cua và tôm.