Chương 40

Ông vốn định nói là mười đồng, nhưng Lữ Tuấn Thành quả thật rất quá đáng, ông cũng thấy cô gái này rất đáng thương nên mới buột miệng nói thêm mười đồng.

Chủ nhiệm đã nói vậy rồi, Lữ Tuấn Thành cho dù không đồng ý cũng không dám phản đối: "Được rồi, cứ làm theo lời chủ nhiệm nói đi, Hướng Dương đúng là không hiểu chuyện, sau chuyện này tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt, về sau nhất định sẽ không lỗ mãng như vậy nữa."

Thấy Lữ Tuấn Thành thức thời, trong lòng Lương Hưng Quốc thoải mái hơn một chút, quay đầu nhìn về phía Úc Tâm Nghiên, nói: "Đồng chí Úc, cô thấy thế đã được chưa?"

Úc Tâm Nghiên cúi người với Lương Hưng Quốc: "Ngài đúng là một vị lãnh đạo công bằng công chính, cảm ơn chủ nhiệm rất nhiều!"

Lương Hưng Quốc rất hưởng thụ lời khen ngợi này.

Lữ Tuấn Thành thì lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, thầm nghĩ: Đúng là một kẻ xu nịnh, cuối cùng cũng xong rồi.

Nhưng Úc Tâm Nghiên lại mở miệng lần nữa: "Còn một chuyện cuối cùng tôi nghĩ cũng nên nói rõ trước mặt mọi người."

Rốt cuộc Diêu Tuệ không thể nhịn được nữa, người phụ nữ đáng chết này sao mãi không hết chuyện vậy, chỉ sợ để cô nói thêm cái gì nữa thì có khi tất cả tiền của Lữ Tuấn Thành đều là của cô hết: "Cô vẫn chưa hết chuyện hả? Đừng có được một tấc lại tiến một thước."

Úc Tâm Nghiên lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta: "Đừng vội, việc này thật sự có liên quan đến cô đấy."

Bà Diêu chợt có dự cảm xấu, đang định bảo Diêu Tuệ câm miệng, nhưng chưa kịp nói đã nghe cô ta cao giọng: "Lúc trước cũng đã đồng ý rồi, bây giờ lại gây sự là có ý gì hả?"

Úc Tâm Nghiên cười nói: "Nếu cô không chui vào phòng anh rể làm giày rách, liệu tôi có cơ hội gây sự với cô sao? Bản thân làm ra chuyện không biết xấu hổ còn kiêu ngạo như vậy, xem ra giáo dưỡng của nhà họ Diêu cũng chẳng ra gì!"

Kiếp trước cô chịu thiệt không ít trong tay bà Diêu nên lúc này đừng hòng mà cô nhẫn nhịn, không chỉ thẳng tên họ mà mắng cô ta cũng đã là cho bà ta đủ mặt mũi rồi.

Bà Diêu nghe thấy thế thì mặt mày đen sì, nếu không phải đứng dựa vào một cái cây trong sân thì sợ là đứng còn không vững.

Trương Mỹ Liên mở miệng: "Có vấn đề gì thì hôm nay nói ra hết đi, chúng ta giải quyết một lần cho xong, ngày sau đỡ phải dây dưa không dứt."

Nói xong thì quay đầu nhìn về phía Lương Hưng Quốc: "Chủ nhiệm Lương, anh nói xem."

Chủ nhiệm Lương không biết cô gái này lại có yêu cầu gì, nhưng lại không tiện từ chối người ta, chỉ đành mở miệng: "Phó chủ nhiệm Trương nói rất đúng, hôm nay chúng ta cứ xử lý hết mọi chuyện đi."

Nói xong thì hơi nâng tay với Úc Tâm Nghiên: "Đồng chí Úc có chuyện gì cứ việc nói đi."

Úc Tâm Nghiên mở miệng: "Trước khi tới đây tôi vẫn đang học câp ba, năm nay vốn muốn thi đại học, nhưng cha mẹ nuôi vì nợ nhà họ Lữ hai trăm đồng nên buộc tôi gả sang đây.

Bây giờ xảy ra chuyện này ai cũng không ngờ đến, nhưng sau khi tôi và Lữ Tuấn Thành tan vỡ, tôi mặc dù vẫn trong sạch như lại thành một người đã từng kết hôn, đây là sự thật, là do Lữ Tuấn Thành làm loạn nên mới tạo thành hậu quả này, vậy nên anh ta cần phải bồi thường tổn thất danh dự và tinh thần cho tôi."

Lúc này thì Diêu Tuệ tức thật rồi: "Anh ấy còn chẳng chạm người cô một ngón tay, cô tính tống tiền hả!"

Úc Tâm Nghiên không quan tâm: "Nhưng đó là sự thật, không phải sao? Bởi vì anh ta dan díu với em vợ, muốn tìm một kẻ ngốc về làm lá chắn, hủy hoại cuộc đời tôi, bây giờ mọi chuyện bại lộ, chẳng lẽ không nên bồi thường gì đó cho người bị hại là tôi sao?"

Lời này của cô dường như đã hoàn toàn khẳng định chuyện của Lữ Tuấn Thành và Diêu Tuệ, loại chuyện có miệng mà không nói rõ được này quả thật rất hả giận.

Mọi người vây xem lại được chứng kiến một mặt khác của Úc Tâm Nghiên, cô gái này đúng là không đơn giản, nói câu nào là trúng tử huyệt câu đấy, nhìn Diêu Tuệ sắp tức chết rồi kìa.