Chương 14: Đòi Tiền

Hứa Dao nhìn mẹ ruột Lưu Mai quýnh quáng múc canh trứng cho cô, vừa uống một hớp đã nghe thấy chú hai cười nói:

"Ai cũng nói anh cả đối xử tốt với Lan Hương, chú nói cho cháu biết, anh cả thương nhất là con gái ruột! Nếu không sao lại không nghĩ đến Lan Hương, lại để dành mối tốt cho Dao Dao chứ."

"Đấy chính là phó xưởng trưởng của nhà máy dệt, con rể vàng đấy, nếu ưng ý nhau thì đúng là hợp thành một tổ ấm…"

Hứa Hướng Bắc nói đến mức nước miếng bay tứ tung, trông như thể chỉ ước tự gả mình cho phó xưởng trưởng.

Còn Hứa Dao lại như đang nghe không khí.

Dựa vào đâu mà hời thì nhà ông chiếm, lời hay ông nói, chuyện xấu lại để cho tôi gánh chịu?

"Sao lại không để cho Lan Hương à? Tương lai Lan Hương thi đại học, ở lại trên tỉnh, thậm chí còn đến thủ đô phát triển, đương nhiên là xem thường một người cưới lần hai của thị trấn, nếu không sao đến lượt cháu?"

Hứa Hướng Bắc cứng họng, đầu óc của đứa cháu gái này khá lên từ khi nào thế?

Lưu Mai nhíu mày, nhìn về phía Hứa Vệ Đông, nhẹ giọng nói:

"Chồng ơi, điều kiện người ta tốt như vậy, cưới con gái trong thành phố còn được, sao lại đồng ý gặp mặt với Dao Dao? Có phải là có khuyết điểm nào không?"

Tiếng tăm con gái bà không tốt, đừng nói là người trong thị trấn, người trong thôn còn không muốn cưới.



Ngoại trừ con trai út của đại đội trưởng, có điều đại đội trưởng lại không đồng ý.

Ông cụ Hứa và hai đứa con trai của ông đều có vẻ ngoài bình thường, là kiểu mặt chữ điền môi dày điển hình.

Hứa Vệ Đông không hề phản ứng với lời nói tràn đầy oán trách của Hứa Dao, liếc mắt nhìn mẹ con hai người một cái.

"Hai người đàn bà các cô thì biết cái gì. Phó xưởng trưởng không có yêu cầu gì khác, chỉ thích người đẹp. Hứa Dao là con gái ruột của tôi, tôi có thể hại nó được sao?"

"Được rồi, đừng nói gì nữa, để cho tôi yên tĩnh một lát đi. Con nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai cha dẫn con lên huyện."

Người bố này thì thôi khỏi cần, còn Lưu Mai và anh trai Hứa Cương cũng không tệ lắm, có gì tốt đều đưa sang cho Hứa Dao.

Có điều trong nhà do thím hai làm chủ, chính họ ăn còn không đủ no, những thứ tốt có thể dè xẻn được thật sự rất ít.

Hứa Dao chớp mắt.

"Cha, con bằng lòng, nhưng con không có quần áo để mang ra, cha cho con ít tiền ăn diện nhé?"

Hứa Lan Hương vừa định nói rằng cô ta đã cho rồi, Hứa Vệ Đông bên này vì muốn đuổi người đi nhanh mà muối mặt đưa tiền.

Nhìn những tờ tiền giấy bị cho đi, trái tim Hứa Lan Hương quặn thắt lại, đó đều là phí sinh hoạt và học phí đại học của cô ta đấy!