Chương 26: Con Trai Đổ Bệnh

Hứa Dao gọi hai tiếng không có ai đáp lại, bèn xốc tấm chăn mỏng trên người Hứa Gia An lên.

Cô cầm trên tay, cảm giác sức nặng không đúng lắm, cả tấm chăn đã bị thấm nước ướt nhẹp, sờ vào vừa ướt vừa nóng.

"Con trai? Con trai à? Hứa Gia An!"

Nhiệt độ trên tấm chăn rõ ràng là không bình thường.

Hứa Dao vừa gọi vừa sờ lên trán Hứa Gia An, nhiệt độ còn cao hơn bình thường.

Cô không dám chậm trễ, thả đèn dầu xuống, nhấc hai cánh tay của Hứa Gia An lên, ôm thằng bé vào trong phòng mình.

Hứa Dao lóng ngóng thay một bộ quần áo khô ráo cho Hứa Gia An, dùng khăn mặt nhúng nước ấm, chườm lên những chỗ như trán, cổ và nách cho nó.

Nhìn thấy Hứa Gia An khát đến mức miệng tróc vảy, Hứa Dao lại rót một chén nước ấm đút cho nó.

Trước năm 95, cha mẹ Hứa Dao bận rộn sự nghiệp, không rảnh chăm sóc con cái, cô và chị gái đi theo ông nội bà nội đã trải qua những ngày cực khổ.

Nếu không khi cô xuyên đến nơi này cũng sẽ không thích nghi tốt như vậy, bây giờ chăm sóc người khác cũng không tính là luống cuống tay chân.

Nhưng không biết có phải đứa bé này cố ý chống đối Hứa Dao hay không, lúc trước cái gì có thể cho vào miệng đều không từ chối.

Mà bây giờ lại ngậm chặt miệng, để mặc cho nước ấm chảy dọc xuống theo khóe miệng.

Muốn đánh cũng không đánh được.

Hứa Dao cắn răng, dịu giọng dỗ dành:



"Hứa Gia An, ngoan ngoãn há miệng uống nước nè, uống nước xong sẽ không khó chịu nữa đâu, cơn đau bay đi nhé."

Hứa Dao đang chuẩn bị dùng tay tách miệng đứa nhỏ hư hỏng này, đúng lúc đó, Hứa Gia An lại bất ngờ há miệng.

Hứa Dao đút hớp nào, nó cũng ngoan ngoãn uống hớp nấy.

Hứa Gia An phát hiện mình đang bị nướng trên đống lửa, nó sắp bị nướng chín. Đột nhiên có người đưa cho nó một chậu nước.

Hứa Gia An nhớ đến lời Hứa Dao nói, không có sự đồng ý của Hứa Dao, nó không thể tùy tiện nhận đồ người khác đưa cho, bởi vì người đưa nước rất có thể chính là kẻ xấu đã đặt nó trên giá lửa.

Mãi đến khi nó nghe thấy giọng nói của Hứa Dao, người đưa nước biến thành khuôn mặt của Hứa Dao, nó mới yên tâm để cho dòng nước ngọt chảy khắp toàn thân…

"Bác sĩ Hứa, bác sĩ Hứa, mở cửa!"

Hứa Dao đập cửa rầm rầm.

Một lúc lâu sau, ông cụ trong nhà mới khoác áo đi ra khỏi phòng, ngoài miệng mắng xối xả.

Lúc nhìn thấy Hứa Dao bị mưa xối cho ướt sũng, sắc mặt nhất thời càng xấu hơn, ông ta tức giận nói:

"Hứa Dao? Hơn nửa đêm cô phát bệnh à?"

Vị bác sĩ đi chân trần kia không có ấn tượng gì tốt đẹp đối với Hứa Dao.

Lẳиɠ ɭơ không nói, mà còn chẳng có chút tính người nào, đánh chửi đứa con ruột của mình không chút nương tay.