Chương 3

----

Em trai nhiều hơn nữa thì con gái càng không đáng giá.

An Xuân Mai tức giận, không có ý tốt mở miệng nói.

"Tiểu Ngũ, mẹ em đâu? Sao bà ấy còn không trở về?"

Đổi lại là trước kia thì An Tiểu Ngũ chỉ biết yên lặng khó lóc, nhưng hiện tại An Tiểu Ngũ oa oa gọi anh trai,

"Anh cả, anh hai, anh ba, anh út, chị họ ăn hϊếp em.”

Nhìn sắc mặt An Xuân Mai thay đổi, An Tiểu Ngũ thầm vui vẻ, ai kêu cô miệng tiện.

Bốn anh trai chạy tới bảo vệ trước mặt Tiểu Ngũ, trừng mắt nhìn An Xuân Mai, xoa tay.

"Ăn hϊếp anh em chúng ta thì được, còn Tiểu Ngũ thì tuyệt đối không được. ”

An Xuân Mai sắp khóc, đối mặt với các anh họ cao lớn, cô nàng không dám ho.

"Tôi không có, Tiểu Ngũ nói lung tung. ”

"Em gái tôi rất ngoan và không bao giờ nói chuyện bừa bãi. "

"Là một đứa bé ngoan nhất thế gian, không ai được phép ăn hϊếp. "

"Cô khi dễ Tiểu Ngũ không thích cáo trạng đúng không?"

Anh hai rất hướng nội nhưng cũng bảo vệ em gái.

"Cô ép Tiểu Ngũ không thích nói chuyện mở miệng cầu cứu, rất có năng lực đó. "

Anh hai và anh ba là anh em song sinh, nhưng tính cách khác nhau, là người nóng nảy nhất trong bốn anh em, cũng thích đánh nhau nhất, nếu không phải không đánh con gái thì đã sớm đấm một cái rồi.

"Có phải cô muốn nói Tiểu Ngũ khi dễ cô không?

"Cô cũng không có nhỏ, còn muốn mặt mũi sao? "

Anh út nghịch ngợm nhất nhưng cũng thương em gái Tiểu Ngũ nhất.

An Xuân Mai tức giận giậm chân.

"Anh cả, anh hai, anh ba, anh út, ta cũng là em gái của các ngươi mà!"

Tiểu Tứ nhỏ hơn cô em họ này.

An Đông Hải lạnh lùng nhìn cô, vết véo trên người Tiểu Ngũ là như thế nào, đừng tưởng rằng anh không biết.

"Không phải củng một ba mẹ sinh ra. ”

Trước kia Tiểu Ngũ không thích nói chuyện, bị ủy khuất cũng không nói, nhưng hiện tại dám phản kháng, rất tốt.

An Xuân Mai ủy khuất khóc thật lâu, cho đến khi người lớn trong nhà đều trở về vẫn còn khóc sướt mướt.

An Học Dân còn chưa đi vào cửa nhà đã nghe được tiếng khóc của đứa nhỏ, trong lòng căng thẳng, bước nhanh vào, liếc mắt nhìn thấy con gái nhỏ đang ngồi yên mở to đôi mắt to trong suốt nhìn cháu gái đang khóc, ông không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

An Ức Tình tinh mắt, là người đầu tiên phát hiện An Học Dân vào cửa, cười ngọt ngào với ông.

"Ba đã trở về. ”

Trong ngôi nhà này cô thích nhất là người ba này.

Tình yêu của ba mà cô khao khát trong suốt cuộc đời ở người này!

An Học Dân ôm lấy con gái nhỏ, thân thể mềm mại thơm ngát dựa vào trong ngực ông.

"Hôm nay Tiểu Ngũ có vui không?"

An Ức Tình dùng sức gật đầu, mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, tâm tình An Học Dân sáng sủa hẳn.

"Ba mang về một con cá, đợi lát nữa hầm canh cá cho Tiểu Ngũ ăn. ”

Các bác sĩ nói rằng uống nhiều súp cá là tốt cho sức khỏe của trẻ em, bồi bổ nguyên khí.

Mấy năm nay chính là dựa vào một chén canh cá giúp con gái sống tốt, chỉ là thể vẫn rất yếu ớt.

"Ba thật tuyệt vời. "

An Ức Tình cười càng ngọt ngào, má lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện, ánh mắt ngập nước chớp chớp.

Có một người ba yêu thương mình thế này, cô sẵn sàng trở thành một đứa trẻ vô tư, đi theo con đường thời thơ ấu.

Cô thực sự trở thành một đứa trẻ.

An Học Dân kinh ngạc, hôm nay con gái nhỏ đáng yêu thế?

Về phần An Xuân Mai khóc sưng cả mắt hoàn toàn bị ba con bọn họ bỏ qua, An Xuân Mai âm thầm cáo trạng đều bị An Học Dân bỏ ngoài tai, không nghe, không nghe, chính là không nghe!

Cái gì? Con gái nhà mình khi dễ chị họ?

Không có khả năng! Con gái mình là đứa trẻ tốt, nhất định là người khác sai!

Ông không chấp nhận lời cáo trạng.

An Xuân Mai càng buồn hơn, vì sao bác không phải là ba của cô?