Chương 6

----

Trần Hương run rẩy một chút, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến tương lai của con trai, thật sự không có lui về phía sau, cắn răng lớn tiếng nói.

"Nhưng cũng không thể để vợ chồng chúng ta nuôi sống một nhà đi, tôi chỉ có một đứa con trai, còn thông minh như vậy, tương lai chắc chắn phải thi đại học, dù sao cũng phải tích góp chút học phí cho nó đi. ”

Nhưng bây giờ gia đình nghèo như vậy, ăn một bát đầy đủ cũng khó khăn, còn nợ nhiều như vậy nói gì tới tiết kiệm tiền.

Hết lần này tới lần khác con trai bà là người nhỏ nhất, bốn anh họ xong rồi mới tới lượt nó.

Đây là lần đầu tiên bà có ý phản kháng, bà cụ An biết nếu không xử lý thỏa đáng thì trong nhà sẽ không được an bình.

Đừng thấy Học Quân không mở miệng, nếu không có sự đồng ý ngầm của ông thì sao vợ dám nói?

Đây là ấp ủ đã lâu.

"Vậy con muốn gì?"

Con ngươi Trần Hương đảo quanh.

"Đông Hải đã 12 tuổi, có thể làm rất nhiều chuyện, để cho nó bỏ học đi chạy thuyền, nó cũng không nhỏ, không thê cứ để cho chú thím chúng ta nuôi sống. ”

Con trai nhà nghèo sớm làm chủ gia đình, từ nhỏ đã bắt đầu giúp đỡ gia đình làm việc, mười hai mười ba tuổi đã thể xem như người lớn.

An Học Dân giận tím mặt, 12 tuổi vẫn còn là một đứa trẻ.

"Tôi còn chưa chết, nói cái gì để cho chú thím nuôi sống, ba mẹ, con không đồng ý, sau này buổi tối con đi cạy hàu, có thể kiếm thêm chút tiền. ”

An gia không mua nổi thuyền đánh cá, anh em nhà họ An làm việc cho gia đình có tàu đánh cá đi sớm về khuya, rất nguy hiểm.

Số tiền kiếm được không nhiều, miễn cưỡng có thể nuôi sống cả gia đình.

Những người phụ nữ trong nhà cũng không nhàn rỗi, làm việc ở bến tàu, giúp phân chia hải sản và rửa sạch.

Công việc nhà và đất trồng rau đều do bọn trẻ gánh vác, cho tám con gà ăn, có khi còn phải đi biển, nhặt chút hải sản sau khi thủy triều xuống.

Cả An gia chỉ có hai người không cần làm việc, đó chính là An Tiểu Ngũ và An Khang Lạc.

Trần Hương liền cảm thấy không công bằng.

"Ba mẹ, nếu như không đáp ứng con, vậy con sẽ không đi bến tàu làm việc, Học Quân cũng không ra biển, cùng nhau chịu đói đi. ”

Bà không quan tâm ầm ĩ, nhất định phải nói cho rõ.

Những đứa trẻ trong nhà yên lặng, ai nấy đều khẩn trương bất an.

Bốn anh em An gia đứng ở phía sau ba mình, sắc mặt cũng không dễ coi.

Ông cụ An nghe mà đau đầu, lại nhìn thấy hai nhà phân biệt rõ ràng, nhịn không được thở dài, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.

"Đủ rồi, như vậy đi, để cho Đông Hải..."

Đông Hải là cháu cả của ông, ông cũng đau, nhưng gia đình hòa thuận quan trọng hơn.

Hơn nữa nó cũng không cảm thấy đọc sách hữu dụng, có thể nhận ra mấy chữ là được.

Bỗng nhiên một giọng nó mềm mại vang lên.

"Một nhân một được một, một nhân hai được hai, . . .. ”

Tiếng đọc trong trẻo vang lên trong phòng nhỏ giống như gió mùa hè thổi tan cái nóng.

An Ức Tình mở to mắt, miệng lưỡi lanh lợi, hoàn toàn không có chậm chạp như trước.

Người An gia kinh ngạc không thôi, đồng loạt đứng hình nhìn chằm chằm cô.

An Học Dân kinh ngạc, không dám tin.

"Tiểu Ngũ, làm sao con có thể học thuộc bảng cứu chương?"

Con bé chỉ mới bảy tuổi, không đi học ngày nào, không ai dạy cả.

An Ức Tình thoải mái nằm trong lòng ông, đôi chân ngắn lắc qua lắc lại.

"Nghe suốt mấy ngày, kẻ ngốc đều thuộc. ”

An Khang Lạc học ba ngày chưa thuộc: . . .

Hai mắt An Học Dân sáng ngời, nhẹ nhàng nỏi.

"Tiểu Ngũ, nói cho ba biết, con còn có thể làm gì nữa?"

An Ức Tình cắn môi suy nghĩ một chút.

"Ly Ly Nguyên thượng thảo, một tuổi một khô vinh, cháy rừng cháy không hết, gió xuân thổi lại sinh. ”

Đúng là nhũng gì An Khang Lạc vừa đọc, cô đọc lại.

Đôi mắt An Khang Lạc trợn tròn, cảm giác khó tin?

An Học Dân hưng phấn không thôi.

"Con nghe một lần là có thể thuộc sao?"

An Ức tình đờ đẫn nhìn về phía An Khang Lạc.

"Nghe đọc mười ba lần. ”

"Đây là chê mình ngốc sao?"

An Khang Nhạc hoài nghi nhưng mà không có chứng cứ.

An Học Dân vui vẻ cầm lấy quyển sách.

"Vậy ba đọc lại một bài cho ba nghe nha. ”

Trần Hương căng thẳng, có chút bất an.

"Anh cả, anh nghĩ chuyện gì đẹp đây? Bất quá là mèo mù đυ.ng phải chuột chết thôi. “

An Học Dân làm như không nghe thấy, tiện tay lật ra phía sau.

"Xuân Miên bất giác hiểu, khắp nơi nghe tiếng chim hót, đêm đến tiếng mưa gió, Hoa Lạc biết bao nhiêu, Tiểu Ngũ, con thử xem. ”

An Ức Tình nhìn ánh mắt tha thiết của ba, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, thuận miệng đọc ra.

Tiếng tụng kinh thanh thúy của trẽ con vang lên, từng chữ rõ ràng, không hề sai.

Tất cả mọi người nghe mà ngây ra, đưa mắt nhìn nhau, đứa nhỏ này dĩ nhiên nhìn qua không quên, quá kinh người.

Ai có thể nói với họ làm thế nào một đứa trẻ gần như khép kín có thể thông minh thế này không?

Hai vợ chồng An Học Quân trao đổi một ánh mắt, tâm tư Trần Hương bay chuyển, miễn cưỡng nở nụ cười.

"Anh cả,nhất định là anh âm thầm dạy nó, tốn rất nhiều thời gian đi. ”

"Cô thử đi."

An Học Dân nhìn thấu tâm tư của em dâu, trong lòng không vui, sao con gái ông không thể trời sinh thông minh?

Trước kia chỉ là không thích nói chuyện!

Trần Hương nhìn cuốn sách bị nhét vào trong tay, có chút mờ mịt.

"Cái gì?"

An Học Dân không kiên nhẫn nói.

"Tùy tiện chọn một bài. ”

Biểu tình giống như An Ức Tình, không hổ là ruột thịt.

Trần Hương ngẩn người, lập tức kích động cầm lấy sách như được tiêm máu gà, tính toán chọn một bài thơ khó nhất, gây khó dễ cho cô bé.

Nhưng đột nhiên nhớ tới mình không biết chữ!

Thật xấu hổ!

"Xuân Mai, con đọc đi. ”