Chương 33: Kỳ vọng

“Mấy năm?”

Vương Thu Mai chết lặng, bà ngước nhìn mặt chồng mình với dòng chữ "Không phải nên như thế sao?" viết thật lớn trên mặt ông, bà vừa tức vừa buồn cười nói: "Xem ra năm đó cha tôi nên khảo nghiệm ông thêm vài năm nữa."

Trình Thụ Vĩ nói mà không thay đổi vẻ mặt: "Tôi và bạn trai tương lai của Mạn Mạn không giống nhau. Tôi rất đáng tin cậy."

Vương Thu Mai: "...Ông cứ chém gió đi!"

Vào ngày hẹn xem mắt, Lục Bình Châu thức dậy trước khi trời sáng.

Mấy ngày nay anh đều như vậy, từ khi biết Trình Mạn đồng ý đi xem mắt, anh luôn trong trạng thái hưng phấn, mỗi ngày mở mắt ra là không thể ngủ được nữa. Anh chỉ có thể tập thể dục để bình tĩnh lại.

Chạy từ lúc trời còn tối cho đến khi mặt trời mọc, doanh trại dần dần trở nên sôi động, Lục Bình Châu mới dừng bước chân.

Trở lại ký túc xá, Lục Bình Châu tìm quần áo đi tắm, vừa ra ngoài liền gặp Tạ Tử Minh, lúc này anh ta cũng đang cầm bàn chải và kem đánh răng đi phòng tắm.

Tạ Tử Minh nhìn chiếc cổ áo đẫm mồ hôi của Lục Bình Châu, sau đó nhìn chiếc chậu trong tay, ý vị thâm trường hỏi: “Hôm nay dậy sớm thế.”

“Hôm nào tôi không dậy sớm?” Lục Bình Châu hỏi lại, quay người đi về phía phòng tắm.

Tạ Tử Minh vội vàng đi theo anh, sóng vai nhau vừa đi vừa nói: “Anh biết ý của tôi không phải vậy mà.”

Lục Bình Châu không nói gì.

Tạ Tử Minh không để ý, nói rõ ý đồ, trêu chọc nói: "Tuần này anh dậy sớm hơn nhiều so với trước, luyện tập chăm chỉ hơn bình thường, sao vậy, nhịn không được à?"

Lục Bình Châu vẫn im lặng.

Tạ Tử Minh vẫn thao thao bất tuyệt: “Tôi đã sớm nói với anh rồi, theo đuổi con gái nhất định phải chủ động, kiểu người im lặng như anh, biết đến bao giờ mới tu thành chính quả? Anh đang ở thời kỳ sung mãn, đêm dài rằng rặc làm sao mà sống qua nổi chứ!"

Lục Bình Châu dừng bước, mở miệng nói: "Kỳ thực, tôi vẫn luôn muốn hỏi..."

"Cái gì?"

"Anh và chị dâu bị chia cắt ở hai nơi, đêm dài rằng rặc làm sao mà anh sống qua nổi chứ? Hay là anh không được nên không cần phải chịu đựng?" Nhìn thấy vẻ mặt Tạ Tử Minh cứng ngắc, Lục Bình Châu vỗ nhẹ lên vai anh ta và nói: "Thay vì lo lắng chuyện chung thân đại sự của tôi, chi bằng anh nên động não nghĩ xem làm thế nào để đón chị dâu từ quê lên đây đi.”

Sắc mặt Tạ Tử Minh dịu đi một chút, nhưng khi nói chuyện lại có chút nản lòng: "Cô ấy không muốn tới, tôi có thể làm gì bây giờ?"

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3