Chương 37: Đi đường vòng

Mặc quần áo xong vẫn còn rất lâu mới đến giờ hẹn, Vương Thu Mai sợ làm bẩn quần áo nên không chịu để cô làm việc, Trình Mạn chán nản quay về phòng đọc sách một lúc, mười một giờ rưỡi mới ra khỏi nhà.

Đường Đông Hà xa hơn đường Phương Thảo một chút, vì không muốn đi qua cổng tiệm cơm nên Trình Mạn đã đi đường vòng, cô đến tiệm cơm vào đúng mười hai giờ.

Đây là trung tâm của khu công nghiệp, Ủy ban Cách mạng và Hợp tác xã Cung ứng Tiếp thị đều ở trên đường Đông Hà, nên vào Chủ nhật con đường này rõ ràng là náo nhiệt hơn đường Phương Thảo, người đến tiệm cơm Đông Hà cũng đông hơn tiệm cơm của cô.

Tất nhiên, điều này có thể liên quan đến việc tiệm cơm Đông Hà nhỏ hơn tiệm cơm của cô.

Tiệm cơm Đông hà chỉ có một tầng, diện tích tuy lớn hơn tầng một tiệm cơm của cô nhưng vì có mấy phòng riêng cách nhau nên diện tích sảnh càng chật hơn, chỉ kê được tám bàn vuông.

Đại sảnh đã chật kín, sau khi vào trong, Trình Mạn đứng trước quầy lễ tân nhìn bốn phía, không thấy Lục Bình Châu đâu, không biết là anh chưa đến hay là đã vào phòng riêng, do dự một chút cô ngăn một người phục vụ lại hỏi: “Xin chào đồng chí, xin hỏi trong phòng riêng có ai học Lục không?”

Thái độ của người phục vụ không được tốt cho lắm: “Ngày nào cũng có nhiều người ra vào như vậy, làm sao tôi biết ai họ Lục?”

“Vậy thì mặc quân phục…”

Trình Mạn còn muốn hỏi thêm, nhưng đồ ăn vừa lúc đặt lên cửa sổ, người phục vụ chưa đợi cô nói xong đã vội đi làm việc, để cô đứng đó, phân vân không biết nên đợi người phục vụ bận xong hay là đi từng phòng riêng tìm thử.

Còn chưa kịp quyết định thì lại có thêm hai món ăn trên cửa sổ, có thể thấy trong thời gian ngắn người phục vụ chưa thể hết bận được.

Cắn răng giậm chân, Trình Mạn đi về phía phòng riêng.

Mới đi được hai bước, rèm cửa phòng riêng bên trái được mở ra từ bên trong, một thanh niên mặc quân phục xuất hiện ở cửa phòng riêng, nhìn cô gái trẻ đứng giữa đại sảnh.

Khoảnh khắc họ chạm mắt nhau, cô gái trẻ vô thức nhíu mày, đôi mắt cong cong.

Tiệm cơm Đông Hà có sáu phòng riêng, mỗi bên lối vào có ba phòng.

Phòng riêng mà Lục Bình Châu chọn nằm ở bên trái, trên tường đối diện cửa ra vào có một cửa sổ, phía ngoài cửa sổ là một suối nước trong vắt.

Trình Mạn ngồi xuống bên cửa sổ, trước cuộc gặp cô tưởng mình sẽ không căng thẳng, dù sao trước đây hai người cũng đã gặp nhau rất nhiều lần, dù không phải bạn bè nhưng cũng là người quen.