Chương 46: Chia sẻ bánh ngọt

Nhưng vào lúc này, với vẻ mặt của anh, Trình Mạn không thể phủ nhận rằng cô bị cảm động rồi.

Cô rút bàn tay đang đẩy cửa và ngồi lại vào ghế phụ.

“Chủ nhật tuần sau em có được nghỉ không?”

Kể từ khi Lục Bình Châu xuất hiện ở tiệm cơm quốc doanh đường Phương Thảo, Trình Mạn không có thời gian nghỉ ngơi cuối tuần, nhưng cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngày mai đi làm em hỏi xem có thể đổi ca với ai được không."

"Vậy anh viết số điện thoại cho em, sau khi xác nhận thì gọi điện cho anh nhé?"

“Được.”

Trong xe không có sổ tay, Lục Bình Châu nhìn đi nhìn lại, anh lấy ra một túi bánh ngọt, sau đó lấy một cây bút từ trong túi áo trước ngực, viết xuống một dãy số.

Viết xong, anh cất bút, đưa túi bánh cho Trình Mạn: “Đây.”

Trình Mạn do dự không nhân, hỏi: “Lấy bánh ngọt lại cho anh?”

“Cái này vốn dĩ là cho em.” Lục Bình Châu nói xong liền đưa cho Trình Mạn hai gói bánh ngọt, trong đó có một gói bánh đậu xanh chưa mở.

Không chỉ bánh ngọt, anh còn đưa một nửa số táo cho Trình Mạn, không cho cô cơ hội từ chối mà nói: “Anh chỉ có một mình, mang về nhiều bánh ngọt như vậy, chưa kịp ăn xong đã hỏng rồi, em ăn giúp anh một nửa nhé."

“Nếu biết em đã khuyên anh đừng mua nhiều như vậy.”

Tuy giọng của Trình Mạn rất nhỏ, nhưng không gian trong xe không lớn lắm, hai người ở rất gần nhau, Lục Bình Châu thính tai, nghe rõ ràng hết thảy, anh cười hỏi: "Vậy sao em không thuyết phục anh?"

“Em sợ anh nói em nghĩ nhiều.”

Lục Bình Châu cười nhẹ: "Nếu em thuyết phục anh, có thể anh sẽ nói thế thật, sau đó đưa em về, rồi lại tự tát vào mặt mình, xin em nhận lấy."

Trình Mạn bật cười: “Anh đã nghĩ tới hết rồi.”

“Ừ, cầm lấy đi, dù cả tuần chúng ta không thể gặp nhau, nhưng anh sẽ rất vui khi nghĩ rằng chúng ta có thể ăn đồ ăn vặt giống nhau."

Vẻ mặt anh rất chân thành, như thể những gì anh đang nói không phải là những lời yêu thương mà là những suy nghĩ thực sự trong lòng anh.

Trình Mạn không thể nói thêm lời nào để từ chối, cô nói: “Vậy lần sau em mời anh ăn cơm?”

Lục Bình Châu không trả lời, mà nhân lúc này liền hỏi: "Nếu chủ nhật em có thể nghỉ, bảy giờ sáng anh đến đón em được không?"

“Bảy giờ?” Vẻ mặt Trình Mạn có chút lo lắng, “Chỉ sợ em còn chưa dậy.”

Lục Bình Châu không cười nhạo sự lười biếng của cô, hỏi: “Bình thường em dậy lúc mấy giờ?”

"Khoảng bảy giờ?" Thực ra đây là thời gian nên thức dậy của những ngày phải đi làm, vào ngày nghỉ cô thường nằm trên giường đến bảy giờ rưỡi, nhưng lúc này cô không thể nói khỏi miệng.