Chương 12: Con Người Anh Không Hề Thật Thà Chút Nào

“Không phải." Trình Tuân cầm lấy đồ trong tay cô: “Chín giờ hơn là bác ấy về rồi, thế nên cũng hết cách.”

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Bác ấy nói đến lúc đó sẽ dắt vào trong cho anh."

Hướng Vãn vừa đi theo anh vào cổng nhà ga vừa hỏi: “Vậy anh đưa cho bác ấy bao nhiêu?”

"Một tệ."

A, Hướng Vãn thầm tính toán trong đầu, bình thường cất một chiếc xe chỉ tốn ba xu, cất qua đêm đắt thật.

Vé tàu bọn họ mua là vé xuất phát lúc sáu giờ mười phút, Trình Tuân nhìn đồng hồ trong phòng chờ, đã sáu giờ năm phút, anh quay lại nhìn Hướng Vãn: “Mau đi thôi.”

Hướng Vãn không ngờ rằng sẽ có nhiều người đến Thanh Vân như vậy. Sau khi kiểm tra vé và lên xe, cô bị ép chặt đến mức suýt ngã, Trình Tuân vội vàng dùng tay còn lại đỡ lấy cô.

Đợi đến khi xe bắt đầu chạy thì mới thoải mái hơn, Hướng Vãn mở hé cửa sổ, gió lạnh lùa vào khiến người ta cảm thấy mát mẻ dễ chịu, cô nhỏ giọng hỏi Trình Tuân xem anh có bị say xe không?

Trình Tuân nói: "Không say, em say hả?"

"Em cũng không, em thích nhất là ngồi tàu, đây là lần thứ hai trong đời." Tàu chạy dọc đại lộ rộng lớn, hết cảnh này đến cảnh khác lướt qua mắt, Hướng vãn cảm thấy loại cảm giác này rất đẹp.

Hai người ăn xong bữa sáng và trò chuyện một lúc, Hướng Vãn mở túi vải mà mẹ cô bảo cô mang theo, bên trong có hai ống trụ bằng sắt và một hộp bánh quy, một ống trụ chứa hai, ba loại kẹo, còn ống kia chứa khoai lang khô.

Hướng Vãn bảo Trình Tuân thích ăn cái nào thì lấy. Trình Tuân lần đầu tiên nhìn thấy khoai lang khô, vậy nên không khỏi tò mò, nhéo một miếng ăn.

"Ngon không?"

"Ngon."

“Năm nào mẹ em cũng phơi khô.” Hướng Vãn lại bẻ một miếng kẹo mè lớn đưa cho Trình Tuân, ở ghế bên cạnh một đứa trẻ ở cứ nhìn bọn họ ăn hết cái này đến cái kia, đôi mắt to chớp chớp rất thú vị. Hướng Vãn bảo Trình Tuân đưa ống kẹo qua để đứa nhóc tự chọn.

Ba giờ chiều xe buýt tới Thanh Vân, Hướng Vãn mở bình nước ra uống một ngụm, sau đó hỏi Trình Tuân: "Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Có xe buýt đến thị trấn Đàm Minh không?"

Trình Tuân nói rằng ba anh đã bảo anh đến nhà máy sản xuất máy móc nông nghiệp để tìm một người chú họ Lâm. Mấy hôm nay chú ấy phải chở hạt giống về cho đội sản xuất, chúng ta có thể đi nhờ chú ấy.

Trình Tuân gọi một người qua đường lại, hỏi vị trí của nhà máy sản xuất máy móc nông nghiệp, may mắn là nơi này cách đó không xa, đi qua hai con đường là có thể đến được. Hướng Vãn nhìn thấy môi Trình Tuân có hơi khô, liền hỏi anh có muốn uống nước không?

Trình Tuân đương nhiên khát nước, nhưng anh xấu hổ không dám dùng bình nước của con gái, nên liền xua tay với Hướng Vãn, nói anh không khát.

"Da môi anh sắp bong ra rồi." Hướng Vãn mở nắp, nhét bình nước vào trong ngực anh. Trình Tuân mỉm cười, ngẩng cổ lên, từ từ rót nước vào miệng mà không hề chạm vào mép bình. Hướng Vãn cúi đầu nhìn ngón chân, nói: "Trình Tuân, anh..."

Trình Tuân hỏi: “Anh sao thế?”

“Em không biết anh là thật thà hay đang giả vờ nữa.”

"Giả vờ đó." Trình Tuân không chút do dự nói ra hai chữ này, sau đó hỏi Hướng Vãn: "Vậy em định làm thế nào đây?"

"Hừ." Hướng Vãn trợn mắt nhìn anh, không biết nên nói cái gì.

"Hướng Vãn, con người anh làm gì cũng chậm chạp."

"Đâu có, mấy chú trong nhà máy đều nói rằng anh học hỏi rất nhanh."

Trình Tuân thở dài, nói: "Cứ nói đến việc làm quen với người khác đi, anh phải mất một khoảng thời gian dài mới thực sự thân thiết được với họ, vậy nên anh có rất ít bạn bè."

Hướng Vãn: “Vậy sau khi thân thiết xong, anh có lộ ra bộ mặt thật không?”

"Có, thế nên đến lúc đó em phải cẩn thận vào." Hướng Vãn nghe xong không khỏi cười khúc khích, hai người cứ thế anh một câu, em một câu, rất nhanh đã tìm được người chú họ Lâm kia, sau đó lại theo ông ấy đi đến trạm giống để nhặt những hạt giống tốt rồi cùng nhau về nhà.

Ba mẹ của Trình Tuân ở trong đội sản xuất số ba của trang trại Tiểu Phong Lĩnh, bình thường họ sống ở trong nông trường. Khi Trình Tuân dẫn Hướng Vãn đến gần cửa nhà mình, anh thấy ba mẹ đã nghiêm túc chờ sẵn ở đó. Trình Tuân đặt tay lên lưng Hướng Vãn, đưa cô đến trước mặt ba mẹ anh, gọi một tiếng "ba mẹ", sau đó giới thiệu Hướng Vãn với bọn họ.

Trình Khải Văn và Thẩm Ngọc Trúc gần như đồng thanh nói: "Chào cháu, đồng chí tiểu Hướng." Hướng Vãn cố gắng hết sức để nhịn cười khi chào bọn họ, cô cảm thấy mình không phải là đến gặp ba mẹ chồng tương lai mà là đến để thị sát.

Mọi người cùng đi vào nhà, Trình Tuân đặt tất cả những gì anh cầm lên bàn và nói với ba mẹ rằng Hướng Vãn đã mua cho họ. Sau đó, Thẩm Ngọc Trúc nói mấy tiếng cảm ơn với Hướng Vãn rồi bảo cô ăn đồ ăn vặt mà bọn họ đã chuẩn bị sẵn. Trình Tuân bốc một nắm lớn đậu phộng rang đặt vào tay Hướng Vãn: "Cái này mặn, em ăn thử xem."

Hướng Vãn chú ý tới ánh mắt Thẩm Ngọc Trúc cứ nhìn qua nhìn lại cô, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái. Cuối cùng đợi đến khi ba mẹ đi ra ngoài, Trình Tuân mới nói nhỏ: “Trước đây mẹ anh là bác sĩ.”

"Hả?" Hướng Vãn nghĩ thầm, cứ coi như bà ấy là bác sĩ, nhưng cô cũng đâu có bệnh?

“Đông y không phải coi trọng nhìn, nghe, hỏi, sờ sao? Có lẽ vừa rồi bệnh nghề nghiệp của mẹ anh lại tái phát. Trước đây bà ấy cũng ngồi bất động nhìn anh và Trình Nghiên như vậy, nhưng bà ấy thường không làm như thế với người khác đâu, có lẽ là vì em đặc biệt."

“Sao em lại đặc biệt?”

Trình Tuân mím môi, quay đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên, nội dung trong mắt anh dường như đang nói cho Hướng Vãn biết tại sao cô lại đặc biệt. Hướng Vãn lập tức giẫm lên mũi chân anh, nói: "Vừa nãy em nói sai rồi, con người anh không thật thà chút nào."

Trình Tuân nói: “Tiếc thật đó, nhanh như vậy đã bị bại lộ rồi.”