Chương 14: Anh Chạy Về Đó

Thẩm Ngọc Trúc cũng nói rằng bà ấy có quà cho Hướng vãn. Bà ấy đi vào trong phòng và lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong có một chiếc vòng tay ngọc bích, Hướng Vãn nói thế nào cũng không chịu nhận, Thẩm Ngọc Trúc liền nắm lấy tay Hướng vãn, đeo chiếc vòng vào cổ tay cô.

“Thật ra dì đã sưu tầm rất nhiều trang sức, đều thuộc về… Dì thích sưu tầm chứ không thích đeo, nhưng chiếc vòng tay này là bà nội Trình Tuân tặng cho dì, hiện tại dì đưa nó cho cháu, cứ coi như là truyền lại đi."

Trình Khải Văn thấy vợ đưa đồ thật, mà mình lại tặng một thứ không nhìn thấy thì có hơi mất mặt. Vì vậy ông ấy đã bảo Trình Tuân và Hướng Vãn theo ông ấy vào phòng, ông ấy muốn tặng cho Hướng Vãn mấy cuốn sách.

"Ba, mấy cuốn sách đó ba giữ lại cho riêng mình đi, Hướng Vãn có thể sẽ không thích đọc sách đâu."

"Sao lại không thích đọc? Ba cảm thấy tiểu Hướng là một đứa trẻ thích đọc sách, đâu có giống con, chỉ biết ăn."

Trình Khải Văn lấy một chiếc thùng gỗ từ dưới gầm giường ra, bên trong chứa đầy sách, phần lớn đều là sách buộc chỉ. Ông ấy bảo Hướng Vãn chọn mấy cuốn, sau đó lại dặn Hướng Vãn đừng miễn cưỡng, nếu không lấy về rồi lại vứt sang một bên, ông ấy sẽ đau lòng.

Hướng Vãn chọn một cuốn sách tên là "Những bài thơ sưu tầm của Tô Đông Pha" và một cuốn "Hạc Quy Lâu" của Lý Ngư. Trình Khải Văn hỏi Hướng Vãn rằng có phải cô cũng thích Tô Đông Pha không?

Hướng Vãn nói rằng cô vô cùng, vô cùng thích.

Trình Khải Văn rất vui mừng, ông ấy cho rằng một cô gái thích Tô Đông Pha, có lẽ sẽ là người cởi mở và tốt bụng.

Đến giờ cũng đã muộn, Thẩm Ngọc Trúc nhắc Hướng Vãn đi nghỉ ngơi sớm, sau đó lại nói rằng bên chỗ trưởng thôn có chuyện, bảo bọn họ qua đó chăm sóc một đêm, vậy nên bà ấy và Trình Khải Văn sẽ không ở nhà. Hương Vãn nhìn thấy hai người mang theo một đống chăn bông đi ra ngoài, trong lòng thấy áy náy nhưng lại không biết làm sao để ngăn cản.

Trình Tuân đưa ba mẹ tới đó xong, lại mang một thân đầy mồ hôi trở về, Hướng Vãn hỏi anh: “Đường đến đó xa lắm hả?”

"Không xa, do anh chạy về thôi."

"Tập thể dục hả?"

"Không phải."

"Thật ra bọn họ không cần ra ngoài ở cũng được. Không phải có ba phòng sao? Có thể mở ra ở mà?"

"Không sao đâu, bọn họ tụ tập cùng nhau trò chuyện cũng khá vui, trưởng thôn thích nghe ba anh nói chuyện phiếm, anh thấy ông ấy đã chuẩn bị sẵn cả rượu rồi."

Hướng Vãn truy hỏi kỹ càng: “Rượu gì?”

Trình Tuân nói: “Cao lương đỏ, một đống lạc, còn có một đống đậu già.”

Trên đường đi, Thẩm Ngọc Trúc đã nói với Trình Tuân lí do bọn họ muốn ra ngoài ở. Trong nhà quả thực có ba phòng, nhưng nhà vệ sinh và phòng tắm đều được xây trong sân. Con gái người ta da mặt mỏng, nếu đi tắm hoặc đi vệ sinh mà có vợ chồng bọn họ ở đó, chắc chắn Hướng Vãn sẽ cảm thấy khó xử.

Hơn nữa, con trai không dễ gì mới về nhà một chuyến, bọn họ không đành lòng để anh nằm trên sàn. Trình Khải Văn nói rằng lúc đầu Trình Tuân nói với ông ấy rằng anh đã tìm được bạn đời và chuẩn bị kết hôn, ông ấy đã nghĩ như vậy thật nực cười. Người trẻ tuổi yêu đương quen bạn gái thì không vấn đề gì, nhưng sao có thể kết hôn vội vàng như vậy được? Nhưng hôm nay khi vừa nhìn thấy Hướng Vãn, ông ấy đã cảm thấy cô gái này không tệ, phóng khoáng và dễ gần, là một sự kết hợp hoàn hảo với con trai mình.

"Trình Tuân, lát nữa hai đứa ở một mình với nhau, con nhất định phải tôn trọng con gái người ta. Sự khác biệt giữa quân tử và lưu manh là quân tử có thể kiềm chế du͙© vọиɠ của mình. Trình Tuân, con nói xem, con chọn làm quân tử hay lưu manh?"

Trình Tuân "ài" một tiếng, đá mạnh hòn sỏi dưới chân ra xa: “Con không làm quân tử, cũng không làm lưu manh.”

"Vậy con làm gì?"

"Con không cần làm gì cả, con sinh ra vốn là người."

Thấy Trình Khải Văn sắp tức giận, Thẩm Ngọc Trúc vội vàng nắm lấy cánh tay chồng mình: “Được rồi, ông tin tưởng thằng bé đi!”

Một trong ba ngọn nến đã cháy hết, Trình Tuân đi tới thổi tắt lửa, sau đó đứng trước mặt Hướng Vãn, hắng giọng nói: “Trong sân có chỗ tắm, nếu em cần thì khụ khụ có thể đi."

Hướng Vãn hỏi sao cô không nhìn thấy.

Trình Tuân dẫn cô ra bên ngoài, chỉ vào một căn nhà nhỏ bằng gỗ ở trong góc: “Rất đơn sơ, ba anh đã mang bếp tổ ong qua đó rồi, còn có nước nóng, nhưng có lẽ vẫn hơi lạnh.”

Hướng Vãn có thói quen thay qυầи ɭóŧ mỗi ngày, ở nhà cô luôn đợi đến rất khuya mới đi đến phòng chứa nước tắm thật nhanh hoặc xách nước vào phòng. Cô hỏi Trình Tuân có phiền không? Trình Tuân nói không phiền.

"Em đi lấy đồ đi, anh xách nước qua cho em."

Thẩm Ngọc Trúc bảo Hướng Vãn ở trong căn phòng mà Trình Tuân và Trình Nghiên ở chung trước đây, căn phòng được dọn dẹp rất gọn gàng và ngăn nắp. Bên trong có hai chiếc giường, cả hai đều được đặt sát tường. Hướng Vãn muốn nằm ở chiếc giường kia, Thẩm Ngọc Trúc liền thay ga trải giường cho cô, còn đưa cho cô một đôi giày vải mới để đi, nói rằng đi giày da không thoải mái.

Hướng Vãn đeo giày vào, sau đó bỏ đồ tắm vào trong túi vải. Căn phòng gỗ rất nhỏ, hai người đứng có hơi chật chội. Trình Tuân xách hai thùng nước qua, một thùng lạnh và một thùng nóng. Trong phòng có hai chiếc ghế gỗ, một để chậu nước, một để đặt quần áo. Sau khi Trình Tuân chuẩn bị nước cho cô xong, anh đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Hướng Vãn nhanh chóng tắm rửa, chưa đầy mười phút, cô đã xắn ống quần, đi chân trần ra. Nhìn thấy Trình Tuân đang chơi đùa với con chó ở trong sân, cô liền bước tới, đưa tay gãi đầu con chó lớn màu vàng: "Anh đi tắm đi, nước vẫn đủ dùng đó."

“Anh quên nói với em, cứ dùng hết nước đi, anh tắm nước lạnh cũng được.”

"Vậy lạnh lắm."

Trình Tuân nhìn trong tay Hướng Vãn đang cầm một bọc đồ ướt, anh nghĩ cũng không nghĩ, liền nói: "Bên kia có chỗ phơi quần áo."