Chương 16: Anh Thích Thiên Văn Học

Phụ nữ luôn giỏi đối phó với phụ nữ. Sau đó, mấy người phụ nữ chịu trách nhiệm cải tạo Thẩm Ngọc Trúc đã yêu cầu bày ấy viết lại việc bà ấy đã gặp Trình khải Văn như thế nào?

Thẩm Ngọc Trúc dựa theo sự thật để viết, bởi vì bà ấy cảm thấy trong đó không có gì quá quắt không thể viết ra. Tuy nhiên, đây mới chỉ là khởi đầu. Sau này, những người đó tiếp tục yêu cầu bà ấy khai báo về cuộc sống gia đình của bà ấy và Trình Khải Văn, bao gồm cả cuộc sống vợ chồng của họ. Tất nhiên Thẩm Ngọc Trúc không chịu viết, vì vậy những người này đã dùng những phương pháp khác để tra tấn bà ấy hết lần này đến lần khác.

Sự suy sụp đôi khi chỉ xảy ra trong một ý nghĩ. Một ngày nọ, khi trên đường về nhà, Thẩm Ngọc Trúc nhìn lá rơi ngoài đường, nghĩ rằng cuộc đời mình đến đây là kết thúc. Vì vậy, vào lúc nửa đêm, bà ấy thò đầu vào sợi dây treo cổ nhưng lại bị đứa con trai út đang đứng dậy đi vệ sinh trong tình trạng ngái ngủ đâm phải, sau đó đánh thức cả Trình Khải Văn và Trình Tuân.

Trình Tuân sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, chỉ thiếu một chút nữa thôi, anh sẽ không còn mẹ nữa.

Trình Nghiên ôm lấy Thẩm Ngọc Trúc khóc lớn, cậu nhóc nói rằng nếu Thẩm Ngọc Trúc chết, cậu nhóc sẽ đi theo bà ấy ngay lập tức, sau đó đưa cả anh trai và ba đi cùng. Thẩm Ngọc Trúc thực sự rất sốc khi nghe thấy lời này và từ đó trở đi, bà ấy không bao giờ có suy nghĩ đó nữa.

Vài tháng sau, gia đình họ đã gặp được một bước ngoặt, theo lời Thẩm Ngọc Trúc nói thì có một thành viên trong gia đình bệnh nhân của bà ấy đã giúp đỡ bọn họ. Kết quả là vấn đề của Trình Khải Văn đã được chuyển từ lỗi zz thành sai lầm về tư tưởng. Vì vậy, họ phải chấp nhận việc giáo dục của tầng lớp nông dân nghèo và trung lưu để xóa bỏ bản chất tiểu tư sản của mình.

“Vậy nên anh đã theo ba mẹ tới đây hả?” Hai mắt của Hướng Vãn đỏ lên mấy lần khi nghe Trình Tuân kể chuyện.

"Bọn họ đến trước, anh đến muộn hơn một năm vì lúc đó anh vẫn đang đi học."

“Nếu như trong nhà không xảy ra chuyện thì có phải anh sẽ có thể học đại học không?”

Trình Tuân nói: “Có lẽ vậy.” Thành tích ở trường của anh rất tốt, đặc biệt là môn khoa học, nhưng sau khi chuyện của Trình Khải Văn xảy ra, anh đã hoàn toàn mất đi tư cách được tiến cử vào đại học.

"Trình Tuân." Hướng Vãn dùng hai tay ôm đầu gối rồi tựa cằm lên, động tác này rất vô hại, giống như một con thú nhỏ mềm mại, vậy nên khi Trình Tuân trả lời cô, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng.

"Anh có lý tưởng gì không?"

Trình Tuân suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Có."

Hướng Vãn phát hiện mỗi khi Trình Tuân đối mặt với những câu hỏi thiêng liêng, anh đều sẽ suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời. Thói quen này rất được lòng người khác, bởi vì nó khiến người ta cảm thấy người này vô cùng đáng tin cậy.

"Anh thích thiên văn học"

"Thiên văn hả? Nghe có vẻ khó, là học về cái gì vậy?"

"Vũ trụ, là về mảng vận hành của vũ trụ."

Sau khi trong nhà xảy ra chuyện, Trình Khải Văn từng rất lo lắng cho hai đứa con trai của mình, sợ chúng không thể tiếp nhận được. Tuy nhiên, Trình Tuân và Trình Nghiên dường như không yếu đuối như ba mình nghĩ, bọn họ rất nhanh đã thích nghi với một cuộc sống khác.

Trình Tuân cảm thấy có lẽ chuyện này liên quan đến niềm yêu thích thiên văn học từ khi còn nhỏ của anh. Vũ trụ rộng lớn như vậy, con người lại nhỏ như hạt bụi, anh đến được thế giới này có lẽ cũng là do ngẫu nhiên, vậy thì có gì ghê gớm đâu? Về phần Trình Nghiên, chỉ cần cậu còn sống thì làm ăn xin cũng được.

Đến khi chỉ còn lại một ngọn nến ngắn ngủi, Trình Tuân đứng lên nói: "Hướng Vãn, cũng đã muộn rồi, em nghỉ ngơi đi. Anh ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thì gọi anh."

Hướng Vãn "ừm" một tiếng rồi quay người thổi tắt nến. Lúc này, cô cảm giác mình nên đi vệ sinh, buổi tối cô đã uống một chai nước ngọt. Nếu ban đêm tỉnh dậy thì không hay lắm. Nghĩ vậy, cô nhẹ nhàng bước xuống giường, xỏ giày vải vào, đi đến phòng chính. Cô vừa mở cửa bước ra thì đúng lúc Trình Tuân cũng đi ra khỏi phòng ba mẹ anh.

Hướng Vãn quay đầu nhìn anh, nói: “Em ra ngoài một lát, anh ngủ trước đi.”

"Anh đi cùng em."

“Không cần.” Trình Tuân này, chẳng lẽ anh nghe không hiểu sao? Cô đi vệ sinh, anh đi cùng cô làm gì?

“Bên kia không có đèn, em đợi một lát.” Trình Tuân quay vào phòng lấy ra một chiếc đèn pin, nhưng cũng không đưa cho Hướng Vãn mà chỉ nói: “Đi thôi.”

Nhà vệ sinh được xây ở góc phía tây, ở đó có rất nhiều nông cụ và đồ lặt vặt, nếu như không có Trình Tuân ở phía sau soi đường, Hướng Vãn cảm thấy cô sẽ ngã xuống thật. Đến khi chỉ còn cách nhà vệ sinh mười bước, Trình Tuân đưa đèn pin cho Hướng Vãn, nói anh đợi cô ở bên ngoài.

Lúc trở lại phòng, Hướng Vãn ngủ rất nhanh, cả đêm không nằm mơ gì. Khi cô tỉnh dậy, ánh mặt trời đã chiếu qua cửa sổ đầu giường, cô mặc quần áo vào, chuẩn bị ra sân đánh răng rửa mặt. Lúc này, Trình Tuân gõ cửa bước vào, anh lặng lẽ đưa cho Hướng Vãn một đống đồ, trong đó có một chiếc khăn tắm và một bộ đồ lót được gấp thành hình vuông nhỏ. Qυầи ɭóŧ của cô là quần hình tam giác, cũng không biết anh gấp được kiểu gì.

Hướng Vãn đỏ mặt nói cảm ơn với anh.

Vốn dĩ Trình Tuân cũng không có suy nghĩ gì, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của Hướng Vãn, anh liền cảm giác như mình đã làm chuyện gì đó rất bí mật, vậy nên lỗ tai cũng lập tức đỏ bừng.

Hôm nay là ngày cuối cùng Trình Tuân và Hướng Vãn ở lại Tiểu Phong Lĩnh, cả gia đình đều rất quý trọng khoảng thời gian này. Đội sản xuất đã đặc biệt cho Trình Khải Văn và Thẩm Ngọc Trúc nghỉ một ngày để gia đình họ có thể đoàn tụ vui vẻ, buổi trưa Thẩm Ngọc Trúc còn đặc biệt làm bánh bao.

Sau đó, bọn họ ngồi ăn đậu phộng và trò chuyện. Trình Khải Văn bảo Trình Tuân và Hướng Vãn yên tâm, nói rằng bọn họ sống ở đây rất vui. Mọi người dưới quê rất tốt bụng và thường chiếu cố hai vợ chồng bọn họ. Thẩm Ngọc Trúc lấy ra ba trăm tệ đưa cho Hướng Vãn, nói rằng đám cưới của cô với Trình Tuân, bọn họ không đến được, đây chỉ là chút tâm nguyện nhỏ nhoi của bà ấy và Trình Khải Văn.

Hướng Vãn nói rằng bọn họ không có ý định tổ chức đám cưới nên nhất quyết không nhận. Thẩm Ngọc Trúc bảo Hướng Vãn cầm lấy để mua mấy thứ mà cô thích. Dưới sự nài nỉ liên tục của Thẩm Ngọc Trúc, Hướng Vãn không còn cách nào khác đành phải nhận, nhưng Hướng Vãn hiểu rằng Thẩm Ngọc Trúc và Trình Khải Văn ở đây chỉ có thể kiếm được một ít công điểm chứ căn bản là không có tiền. Vậy nên trước khi rời đi, cô đưa cho Trình Tuân hai tấm phiếu mà cô đem theo, một phiếu 35 cân lương thực và một phiếu giảm giá năm tệ khi mua vật tư công nghiệp, bảo anh để lại nhà.