Chương 18: Hướng Vãn Được Phân Thì Là Của Hướng Vãn

Hướng Vãn không thể nói dối những chuyện này, vậy nên cô nói "là thật", nhưng cũng nhấn mạnh rằng ba mẹ của Trình Tuân chắc chắn không phải là người xấu.

"Ba mẹ cũng chưa từng nói bọn họ là người xấu, nhưng con phải tự mình suy nghĩ, nếu ở cùng Trình Tuân, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con. Con là con gái nên không cần phải nóng lòng giải quyết vấn đề nhà cửa, chúng ta có thể kiếm từ từ, cùng lắm là tìm một chàng trai có nhà ở. Với điều kiện của con thì không phải lo không tìm được."

Hướng Vãn nói: "Nếu phía đàn ông cung cấp nhà thì con sẽ phải nhượng bộ ở phương diện khác. Ba, trên đời này không có chuyện hời như vậy đâu." Thật ra, còn có một lý do khác khiến Hướng Vãn nhất quyết muốn được phân nhà, đó là vì Tô Tuyết Mai, mối quan hệ của bà với Chu Tâm Ninh luôn không tốt. Hướng Vãn nghĩ, nếu sau khi cô kết hôn, mâu thuẫn giữa mẹ cô và Chu Tâm Ninh trở nên không thể hòa giải được thì cô có thể đón mẹ cô về nhà mình, đưa cả Trương Chính Dân đến cùng cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu căn nhà thuộc về người đàn ông thì cô sẽ không thể làm gì được.

Trương Chính Dân thở dài: "Hướng Vãn, hôn nhân đại sự không phải là chuyện nhỏ, con suy nghĩ cho kỹ đi. Tất nhiên, dù cuối cùng con có đưa ra lựa chọn nào, ba mẹ cũng sẽ đứng về phía con."

Trên thực tế, mặc dù Trương Chính Dân chỉ là cha dượng của cô nhưng ông rất yêu thương Hướng Vãn, ông đã cố gắng làm việc chăm chỉ để chu cấp cho Hướng vãn đi học và không bao giờ để cô làm những công việc nặng nhọc. Khi cô còn nhỏ, bất kể trong nhà có đồ gì ngon, ông cũng để dành lại cho Hướng Vãn trước. Ngoài ra, ông làm việt rất cân nhắc. Sau khi Hướng Vãn lớn lên, ông hiếm khi đến phòng Hướng Vãn một mình, cho gì có xảy ra chuyện gì, ông cũng sẽ nhờ Tô Tuyết Mai gọi cô ra ngoài.

Về điểm này, Hướng Vãn luôn rất cảm kích: "Ba, con biết ba là vì muốn tốt cho con. Ba yên tâm đi, con sẽ tự lo liệu được."

Lúc này, vợ chồng Trương Xuân Lai đã về, Chu Tâm Ninh vừa vào nhã đã hét lên: "Em gái, nghe nói nhà máy của em sắp phân nhà hả? Em có được phân không?"

Hướng Vãn nói: “Chắc là được.”

"Trước đó em đi xem mắt liên tục là vì chuyện này đúng không?"

Hướng Vãn không thích cách nói chuyện của Chu Tâm Ninh, vậy nên chỉ cười không đáp. Chu Tâm Ninh vẫn không chết tâm, đi đến trước mặt Hướng Vãn, nghiêng đầu nhìn cô: "Nói với chị dâu, có người thích chưa?"

Qua mấy hôm nữa Trình Tuân sẽ đến nhà, nếu bây giờ Hướng Vãn không nói cho Chu Tâm Ninh biết sự thật thì chắc chắn đến lúc nó cô ta sẽ trách cứ cô, vậy nên Hướng Vãn liền nói với cô ta rằng cô có rồi.

"Có rồi hả? Ở đâu thế?"

Hướng Vãn không biết vì sao cô ta lại kích động như vậy: “Trong nhà máy bọn em.”

"Vậy tốt quá, chúng ta sắp có một căn nhà lớn để ở rồi."

Hướng Vãn ngây người một lúc, Trương Xuân nói: “Đó là nhà của Hướng Vạn, liên quan gì tới chúng ta?”

Chu Tâm Ninh nói: “Của Hướng Vãn được phân, chẳng phải cũng là của chúng ta sao?”

Hướng Vãn nghĩ thầm, của tôi được phân, sao lại thành của các người rồi?

Lúc này, Trương Chính Dân mới lên tiếng: "Hướng Vãn được phân thì là của Hướng vãn, nếu hai đứa muốn có nhà lớn thì tự mình kiếm tiền đi, đừng có nhắm vào đồ của người khác."

Chu Tâm Ninh càu nhàu, vừa đi về phòng vừa lẩm bẩm: "Nói như kiểu đã được phân nhà cho rồi ấy, yên tâm đi, bọn tôi không thèm."

Hướng Vãn cảm thấy đau đầu dữ dội, cô nằm trên giường, đến cơm tối cũng không ăn. Tiếng nói chuyện của hai vợ chồng Trương Xuân Lai ở cách vách truyền qua tấm gỗ mỏng khiến cô càng khó chịu hơn.

"Em nói cho anh biết, em gái anh hai hôm trước chắc chắn là đến chỗ bạn trai, mẹ anh còn nói là đến chỗ dì hai anh, lừa quỷ sao?"

"Em quan tâm người ta đi đâu làm gì?"

“Em không thèm quan tâm, nhưng con gái con đứa, chưa lấy chồng đã qua đêm ở nhà đàn ông. Anh nghĩ xem, nếu nói rằng không xảy ra chuyện gì, ai mà tin chứ?.”

Hướng Vãn muốn đi qua bịt miệng bọn họ, hoặc hét vào mặt bọn họ hỏi tại sao trong đầu bọn họ lại bẩn thỉu như vậy?

Trương Xuân Lai dường như mỉm cười, sau đó nói: "Em đừng có nói Hướng Vãn người ta, là ai lúc đầu còn kéo anh vào rừng đấy?"

"Anh cao to thế này, nếu anh không muốn thì ai kéo nổi anh?"

Trương Xuân Lai hoàn toàn không che giấu: "Phải, là anh tự nguyện, anh tới đó là để đυ. em, không phải em cũng bị anh đυ. đến mức sướиɠ rên lên hả? Thế nên chúng ta ai cũng đừng nói ai, ai cũng không cao quý hơn ai bao nhiêu."

Hướng Vãn đột nhiên ngồi dậy, kéo chăn qua đầu, mắng hai người ở phòng bên cạnh không biết xấu hổ.

Có lẽ vì cáu kỉnh nên Hướng Vãn mới ngủ được hai, ba tiếng đã tỉnh dậy, cô ôm chăn, nhìn chằm chằm vào màn đêm tối tăm bên ngoài một lúc. Đột nhiên, một câu nói của Lý Thừa Phong lúc sáng nhảy ra khỏi đầu cô.

Cậu ta hỏi Hướng Vãn có phải vì căn nhà nên mới hẹn hò với Trình Tuân đúng không?

Hướng Vãn nghĩ đi nghĩ lại những lời mình nói mấy ngày nay, xác định bản thân chưa nói điều này trước mặt ai ngoại trừ ba mẹ và Trình Tuân, cô mới xoa xoa ngực, cảm thấy nhẹ nhõm.

Đây là suy đoán của người khác, nhưng nếu cô tự mình nói ra thì lại là chuyện khác. Chắc chắn mọi người sẽ cho rằng cô là kẻ cơ hội, có thể làm bất cứ điều gì để có được một căn nhà. Cô thì không sao, bởi vì gia đình cô thanh bạch, nhưng Trình Tuân thì khác, vấn đề của ba mẹ anh vẫn đang được bày ra ở đó? Nghe nói lúc đầu anh vào nhà máy, nếu như không có giám đốc nhà máy bảo đảm cho thì có lẽ ngay cả bài kiểm tra chính trị anh cũng không qua được.

Không được, ngày mai cô nhất định phải dặn dò Trình Tuân.