Chương 7: Đó Không Phải Là Tiểu Trình Sao?

Cô ấy uốn tóc, trang điểm, sơn móng tay, mặc một chiếc váy thắt eo và tận hưởng những ánh nhìn nồng nhiệt của các công nhân nam. Sống thế nào vui thì cô ấy sống thế đó, không bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì về mình.

"Này, Hướng Vãn, em với Trình Tuân thế nào rồi?"

“Anh ấy nói cần hai ngày để suy nghĩ.” Hướng Vãn ôm cốc làm ấm tay lúc, sau đó mở hộp cơm ra đẩy cho Khương Huệ Như: “Mẹ em chiên bánh bao đó, chị ăn không? Tự lấy đi."

Khương Huệ Như "oa" một tiếng: “Chị đang muốn ăn dưa chua thái sợi, ôi chao, còn bỏ cả hạt vàng, mùi thơm quá.” Hướng Vãn cười nói: “Lần sau em bảo mẹ chiên một hộp lớn mang cho chị ăn, được không?"

“Được.” Khương Huệ Như giơ chiếc bánh rán mật đến trước mặt Hướng Vãn: “Cắn một miếng đi, ngọt lắm.”

Hướng Vãn cắn một miếng, gật đầu không ngừng.

"Còn em thì sao? Thấy cậu ấy thế nào?"

Hướng Vãn suy nghĩ một lúc, nói: "Em thấy cũng được."

“Nói vậy nghĩa là, em cũng thích cậu ấy?”

Cái gì mà thích hay không thích chứ? Dọa Hướng Vãn một trận: “Em chỉ cảm thấy anh ấy khá điềm đạm, có thể cân nhắc làm bạn đời.”

“Vậy không phải là thích rồi sao?”

“Em không có.” Hướng Vãn vội đến mức đỏ bừng mặt. Đúng lúc này, tổ trưởng Chu nghiêm mặt bước vào: “Mấy ngày nữa lãnh đạo huyện sẽ đến chỉ đạo công việc. Văn phòng nhà máy yêu cầu mỗi phân xưởng cử hai người đến dọn dẹp phòng họp, hai người có đồng ý đi không?" Nói xong, ông ta lạnh lùng liếc nhìn Hướng Vãn cùng Khương Huệ Như một cái.

Khương Huệ Như vội vàng nói: “Đồng ý đồng ý, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt.” Việc này dễ hơn nhiều so với việc xuống thuyền kéo dây cáp.

Tổ trưởng vừa rời đi, Khương Huệ Như mở tủ lấy ra hai chiếc khăn vuông nhỏ, tự buộc cho mình chiếc khăn màu vàng mơ, còn chiếc khăn vuông màu tím thì đưa cho Hướng Vãn. Hướng Vãn hỏi cô ấy dùng cái này làm gì? Khương Huệ Như nói để tránh bụi. Cô ấy đẩy Hướng Vãn đến trước tấm gương thủy tinh trên tường, gấp chiếc khăn vuông nhỏ thành hình tam giác, quàng quanh trán Hướng Vãn, sau đó gấp lại ở vành tai, cuối cùng buộc một nút thắt. Hướng Vãn chưa từng thấy kiểu gấp này bao giờ, có cảm giác rất thời trang, giống như cách ăn mặc của nữ chính trong một bộ phim Nhật Bản nào đó.

Khương Huệ Như nhìn Hướng Vãn trong gương, nói: "Em xinh thật, nếu chị mà là đàn ông thì nhất định sẽ cưới em."

Hướng Vãn bĩu môi: "Em sẽ không gả cho chị đâu."

Khương Huệ Như lại lấy son môi từ trong chiếc túi nhỏ ra, tô lên môi: “Tại sao? Chị mày không tốt hả?”

“Chị tiêu hoang quá.”

Mắt của Khương Huệ Như lập tức lóe lên, dọa Hướng Vãn oa oa bỏ chạy.

Phòng họp nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà hành chính. Khi Hướng Vãn và Khương Huệ Như đến, bên trong đã có hơn mười người, Lý Thừa Phong và Tạ Tiểu Hàm của phòng nhân sự đang phân công nhiệm vụ. Trong nhà máy, bộ phận này được ưa thích hơn tuyến đầu, cũng có nhiều tiếng nói hơn.

Lý Thừa Phong nhìn thấy Hướng Vãn thì lập tức sững sờ, cậu ta vừa định mở miệng nói gì đó, Tạ Hiểu Hàm đã chỉ vào bốn cửa sổ phía đông nói: "Tiểu Hướng, cô với chị Khương đến muộn nên chỉ còn chỗ đó thôi, được chứ?"

Hướng Vãn nhìn về phía Khương Huệ Như nói được, sau đó bọn họ xách xô lên phòng chứa nước trên tầng ba để lấy nước. Bởi vì Khương Huệ Như sợ độ cao nên Hướng Vãn bảo cô ấy lau phía dưới và phần trên, phần còn lại để cô lau.

Hướng Vãn cởϊ áσ khoác, giẫm lên ghế, trèo lên bệ cửa sổ, ngoài cửa sổ không có cây cối nên không có gì để tránh ánh nắng chiếu vào, chỉ trong chốc lát, Hướng Vãn đã đổ đầy mồ hôi.

Một lúc sau, lại có một nhóm nhỏ khác vội vã đi vào. Khương Huệ Như thì thầm bảo Hướng Vãn quay đầu lại, kết quả cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Trình Tuân trong đám người, bọn họ đến để sửa chữa mạch điện.

Trình Tuân đang nói chuyện với đồng nghiệp, lúc anh vô tình quay đầu lại và nhìn thấy Hướng Vãn, không biết vì sao, tim anh chợt thắt lại.

Hướng Vãn đứng ở trên bệ cửa sổ hẹp, hơi nghiêng người, khẽ gật đầu với anh, Trình Tuân lo lắng đến mức quên đáp lại cô. Đây là tầng năm, cô đứng như vậy không sợ nguy hiểm sao? Cuối cùng, khi nhìn thấy hàng rào bảo vệ bên ngoài, anh mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vì phòng hội nghị số 3 thường xuyên được sử dụng nên mạch điện được bảo trì tốt, chỉ có hai chiếc đèn trên sân khấu là không sáng, Trình Tuân và các đồng nghiệp mất một lúc đã sửa xong.

Trước khi rời đi, Trình Tuân lại liếc nhìn Hướng Vãn một cái, nhưng vì cô đang quay lưng về phía anh nên không chú ý tới.

Hướng Vãn mặc một chiếc áo len màu xanh nhạt, trên đầu đội một chiếc khăn tay nhỏ bằng vải. Trình Tuân hiếm khi để ý tới việc con gái mặc gì, nhưng anh lại thấy Hướng Vãn mặc như vậy trông rất đẹp.

Gần đến trưa, Hướng Vãn và Khương Huệ Như cuối cùng cũng lau sạch xong bốn cửa sổ. Hai người thu dọn đồ đạc rồi đi thẳng đến nhà ăn.

Khi đang đi thì nhìn thấy chính ủy Cao, phó giám đốc nhà máy đi phía trước, bên cạnh là Lý Thừa Phong đang xách túi tài liệu cho ông ta, thỉnh thoảng lại trả lời mấy câu hỏi, miệng vẫn luôn mỉm cười, trông rất hiền lành và khiêm tốn.

Khương Huệ Như ghé vào tai Hướng Vãn, hỏi: “Tiểu Lý này biết làm việc quá nhỉ?”

Hướng Vãn chỉ cười chứ không nói gì, lúc còn đi học, thành tích của Lý Thừa Phong chỉ ở mức trung bình, nhưng cậu ta rất khéo, từ nhỏ tới lớn luôn giữ chức lớp trưởng.

Khương Huệ Như "chà" một tiếng, bóp nhẹ tay Hướng Vãn: "Chị nhớ rằng em và cậu ta là bạn cùng lớp đúng không? Vậy hai đứa..."

"Bọn em không có gì cả."

Khương Huệ Như ồ một tiếng rồi đột nhiên nói: “Ấy, đó không phải là tiểu Trình sao?”

Hướng Vãn ngẩng đầu lên, nhưng không thấy người đâu, Khương Huệ Như thấy vậy lập tức bật cười: “Lừa em đó.”

Đã ba mươi tuổi rồi, vậy mà vẫn hành xử như một đứa trẻ, Hướng Vãn thật hết cách với cô ấy.

Trong nhà ăn, có rất nhiều người đang xếp hàng mua vé ăn. Vì Hướng Vãn đã chuẩn bị trước nên cô trực tiếp kéo Khương Huệ Như đến chỗ cửa sổ. Lý Thừa Phong vừa làm xong việc liền chạy tới tìm Hướng Vãn, nói rằng có chuyện muốn nói với cô.

Khương Huệ Như rất thông minh, vừa nhìn thấy tình huống này, cô ấy lập tức đi đến cửa sổ bên cạnh tìm công nhân nữ của công đoạn ba.