Chương 8: Không Cần Để Ý Tới Người Đó

“Chuyện lần trước cậu hỏi tôi, có thể rồi.”

Hướng Vãn ngơ ngác chớp mắt, không nhớ mình đã hỏi Lý Thừa Phong chuyện gì.

"Sữa bột…"

Ồ, Hướng Vãn nhớ ra rồi, tuần trước lúc bọn họ ăn cơm ở đây, Lý Thừa Phong đã hỏi đùa cô rằng khi nào thì cô được làm dì. Hướng Vãn vui vẻ nói khoảng hai tháng nữa, còn nói cô mua hai hộp sữa bột cho đứa cháu chưa chào đời của mình, nhưng sữa bột tốt chỉ có thể mua ở các cửa hàng xuất nhập khẩu, cô lại không có phiếu đổi ngoại tệ.

“Một người bạn của anh rể tôi đã đồng ý mua giúp, hôm khác tôi sẽ mang đến cho cậu.” Lý Thừa Phong sợ cô tiếp tục nói cảm ơn nên nói xong lời này, cậu ta lập tức tìm chủ đề khác để nói.

Chẳng mấy chốc đã đến lượt Hướng Vãn lấy cơm, cô gọi hai xuất năm hào, một xuất cho Lý Thừa Phong. Đồ ăn hôm nay rất ngon, hai phần thịt và hai phần rau, bình thường cô chỉ ăn xuất một hào rưỡi.

"Hướng Vãn, chúng ta là bạn cùng lớp, còn là đồng nghiệp với nhau, sau này cậu đừng tỏ ra xa cách như vậy được không?"

"Đúng lúc đến lượt mà thôi, nếu cậu quay về xếp hàng lại từ đầu thì phiền lắm." Hướng Vãn đang rất vui mừng vì có thêm một đứa trẻ trong nhà: "Tôi đã nhờ mấy công nhân ở công đoạn bốn đóng giúp tôi một cái cũi, đại khái.” Cô đưa tay mô phỏng: “To từng này, vừa mới sơn xong, trông đẹp lắm.”

Lý Thừa Phong hỏi cô giá bao nhiêu, Hướng Vãn nói bảy mươi tệ.

“Đắt vậy hả?” Lý Thừa Phong cảm thán, một người bình thường hay tiết kiệm như Hướng Vãn lại sẵn sàng chi tiền cho gia đình mình như vậy: “Vậy cậu mang về kiểu gì?”

“Đến lúc đó tôi sẽ nhờ mấy chú trong phân xưởng giúp, hoặc là bảo anh tôi đến lấy.”

Vào ngày thứ ba sau khi Hướng Vãn nói xong chuyện này, có mấy thợ sửa chữa trong tổ bảo trì phải đến nông trường để chạy việc vặt, Hướng Vãn đã nhờ bọn họ chở cũi về nhà giúp cô. Tình cờ lúc đó là buổi tối, mọi người trong nhà đều có mặt. Trương Xuân Lai chuyển nôi vào phòng ngủ của hai vợ chồng, Chu Tâm Ninh sờ hết chỗ này đến chỗ kia rồi nói với Hướng Vãn: “Tốn tiền của em rồi, em hai.”

Hướng Vãn nói không sao.

Trương Xuân Lai hỏi: “Trong xưởng bọn em cũng có thợ mộc hả?”

“Ở công đoạn bốn có xưởng mộc, chuyên làm đồ đạc cho tàu thuyền.”

Trương Xuân Lai thắc mắc: "Làm cho nhân viên cũng được sao?"

Hướng Vãn nói rằng phải cần tổ trưởng công đoạn phê duyệt.

“Có tốn tiền không?”

Hướng Vạn còn chưa kịp trả lời, Chu Tâm Ninh đã kéo Trương Xuân lại, bảo anh ta đến quán bán đồ ăn sẵn Châu Ký mua ít củ cải muối, hai ngày nay cô ta thích ăn đồ chua, Trương Xuân Lai lẩm bẩm mấy câu rồi vẫn đi.

Trước khi đi ngủ, Hướng Vãn chợt nhớ ra điều gì đó, cô ngồi dậy khỏi giường, đã bốn ngày trôi qua kể từ buổi tối hôm đó cô gặp Trình Tuân ở nhà hàng Hoa kiều, hơn nữa mấy ngày nay cô cũng không nhìn thấy anh. Hình như anh không giống người sẽ thất hứa cho lắm. Cho dù không đồng ý thì anh cũng nên nói cho cô một tiếng chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

-------

Chiều hôm sau, Hướng Vãn vừa bước vào xưởng, tổ trưởng Chu Minh Tường đã gọi cô qua nhận điện thoại. Hướng Vãn vừa ở trong phòng lái nên người đầy dầu, muốn đi cởi bộ đồ công nhân trước, nhưng tổ trưởng bảo cô đừng lắm chuyện, nói người ta đã gọi cô mấy lần.

Hướng Vãn sợ là người nhà, liền vội vàng đi tới nghe điện thoại, đối phương nói: “Hướng Vãn, tôi là Trình Tuân.” Hướng Vãn hơi sửng sốt, Trình Tuân nói tiếp: “Nhà tôi xảy ra chuyện nên tôi không thể quay lại nhà máy ngay được."

Hướng Vãn hỏi khoảng bao lâu thì anh quay lại được, Trình Tuân nói anh không biết.

"Hướng Vãn, tôi biết việc phân nhà ở rất cấp bách, nếu cô không đợi được thì cứ đi tìm người khác đi."

Hướng Vãn nghĩ thầm, ngay cả bản thân anh cũng không biết lúc nào thì có thể quay lại, bảo tôi đợi thế nào? Cô cố gắng kiềm nén lại tâm trạng cáu kỉnh của mình, hỏi: "Anh vẫn đang ở Giang Dương hả? Trong nhà xảy ra chuyện gì thế?"

Trình Tuân nói: “Bà nội tôi bị bệnh.” Hướng Vãn nghĩ, vậy chắc là anh phải về phương Bắc rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Hướng Vãn dựa vào bàn thở dài. Tổ trưởng cầm cốc nước đứng trước mặt cô, hỏi: "Tiểu Trình hả? Hai đứa hẹn hò rồi?"

"Không có."

Chiếc kính trên sống mũi của tổ trưởng đột nhiên trượt xuống: “Lừa tôi hả, không hẹn hò mà người ta gọi đi gọi lại cho cô, còn vội vàng như vậy, Tiểu Hướng, cô nghe tôi đi, Tiểu Trình chắc chắn là một người bạn đời tốt.”

Hướng Vãn bất mãn lẩm bẩm: "Ồ, chú thì biết cái gì?"

"Tôi không biết cái gì? Bắt nạt tôi không hiểu về tình yêu đúng không?" Chu Minh Tường bình thường không nhiều chuyện như vậy, không biết hôm nay ăn phải cái gì?

Trên đường đạp xe về nhà, Hướng Vãn nghĩ đến cảnh Trình Tuân ở trong bốt điện thoại, gọi đi gọi lại cho cô. Hơn nữa thời tiết còn lạnh như vậy, cô không khỏi cảm thấy có chút áy náy vì hành động vừa rồi của mình, cô thậm chí còn không hỏi xem bà nội anh mắc bệnh gì, có nghiêm trọng hay không.

Khi Tô Tuyết Mai nghe tin Trình Tuân sẽ không quay lại nữa, bà cũng trở nên lo lắng, bắt đầu nhờ mọi người giới thiệu đối tượng cho Hướng Vãn. Hướng Vãn tự thuyết phục bản thân rằng mục tiêu của cô là ngôi nhà, vì đã không còn hy vọng với Trình Tuân nữa nên việc cô tìm người khác cũng là chuyện bình thường, cô cũng thực sự đi xem mắt tiếp.

Nhưng sau khi xem mắt hai người không vừa ý, cô không còn hứng thú nữa, không ai có thể cho cô cảm giác như Trình Tuân cho cô. Cô nghĩ, hay là cô cứ đơn giản từ bỏ chuyện phân nhà đi? Nhưng cứ nghĩ đến là cô lại không can tâm, loại vướng mắc tinh thần này khiến cô cảm thấy chán nản đến mức phải trút hết tâm sự vào công việc của mình. Mấy công nhân nam đều nói, bình thường đâu có thấy Hướng Vãn khỏe như vậy, sao hôm nay lại đột nhiên như uống phải thuốc tăng trưởng, một mình kéo một sợi dây cáp vừa dày vừa nặng.

Vào một buổi tối nọ, khi Hướng Vãn đang trò chuyện với gia đình thì con gái của anh Tề hàng xóm chạy vào, lớn tiếng gọi chị Vãn. Hướng Vãn hỏi cô bé có chuyện gì?

Cô bé ngẩng đầu lên nói bên ngoài có một anh trai đang tìm cô. Gần đây có một người lúc trước cô xem mắt cứ đến quấy rầy cô, Hướng Vãn không muốn gặp anh ta chút nào, liền nói với cô bé không cần để ý tới người đó. Nhưng đột nhiên, trong lòng Hướng Vãn lại nảy lên chút hy vọng.