Chương 37

Cha mẹ nhà họ Cố đều là lão nhân thâm minh đại nghĩa, nhìn đứa con trai đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi, chỉ trầm mặc một hồi, nhưng cũng gật đầu đáp ứng.

Từ đó ba đứa nhỏ tương lai đã trở thành con nuôi của Cố Hoài An.

Cố Hoài An ở trong quân đội vốn dĩ công việc rất bận rộn, mặc dù có tâm nhưng vẫn không rảnh chăm sóc ba đứa con.

Vì thế theo đề nghị của mẹ Cố, Cố Hoài An gật đầu đồng ý xem mắt kết hôn, thứ nhất nếu kết hôn thì sẽ có thể chiếu cố cho ba đứa nhỏ được tốt hơn, thứ hai là anh đã 26 tuổi, ở trong quân đội cũng được coi như là lớn tuổi, cũng nên lập gia đình được rồi.

Mẹ Cố thấy con trai mình gật đầu đồng ý, trong lòng tràn đầy vui mừng, bắt đầu bày ra chuyện xem mắt.

Nói đến cũng trùng hợp, một người chị em tốt của mẹ Cố là bác gái Hách, hai người họ là họ hàng xa, biết con trai mẹ Cố muốn đi xem mắt, bà ấy liền nhớ tới bác gái Hách đáng tin cậy kia.

Bác Hách là người có kiến thức rộng rãi, nói không chừng có thể tìm cho anh một cô gái tốt, thúc đẩy một đoạn lương duyên tốt đẹp.



Ai có thể nghĩ tới, bác gái Hách đáng tin cậy cũng có một ngày nhìn nhầm, nguyên chủ mà bác gái giới thiệu cho Cố Hoài An, đã sớm không còn là cô gái thiện lương hồn nhiên năm đó.

Nguyên chủ trải qua biến cố gia đình, cuộc sống khốn khổ, lại muốn làm mẹ kế cho người ta, tuy rằng hài lòng với điều kiện của Cố Hoài An, nhưng cũng tràn đầy phẫn uất, cảm thấy ông trời bất công với cô, cha mẹ nhà người ta song toàn lại còn từ ái.

Dựa vào cái gì mà lại mất đi cha mẹ, mà cô còn phải làm mẹ kế cho ba thằng nhóc không có quan hệ huyết thống.

Nhưng cô lại luyến tiếc Cố Hoài An có điều kiện ưu việt, thế nên đành cắn răng đáp ứng hôn sự này.

Tuy rằng đáp ứng hôn sự, nguyên chủ một lòng một dạ muốn sinh một đứa con của riêng hai người với chồng mình.

Nhưng Cố Hoài An ngày ngày trong quân đội, người bận rộn đến mức không thấy đâu, làm sao có thể sinh con được.