Chương 42

Cố Hoài An một thân quân phục màu xanh lá cây, dưới mũ quân đội là một gương mặt tuấn lãng cực đẹp, cặp thanh niên có nhan sắc xuất chúng này cứ như vậy mà đi lĩnh chứng, chính thức trở thành vợ chồng.

Buổi sáng khi Lâm Vãn Thanh ra ngoài, mợ hai không biết lấy từ đâu ra hai đóa hoa đỏ thẫm, nhất định phải yêu cầu cô đừng mặc áo sơ mi trắng, nói đến lúc đó lúc chụp ảnh cưới phải vừa đẹp vừa vui vẻ.

Lâm Vãn Thanh đánh giá một chút bông hoa đỏ thẫm to bằng miệng bát, khóe miệng giật giật, trong lòng như đang đánh trống bỏi.

Cháu gái có vẻ không thích hoa đỏ của mình, mợ hai cảm thấy rất buồn phiền.

Đợi đến khi cậu hai Đường rời giường, mợ hai không phiền lòng nữa, cô vui vẻ đùa nghịch hoa đỏ thẫm trong tay, nói: "Hoa hồng này con sẽ giữ lại, đợi đến khi bốn tiểu tử thúi trong nhà lớn lên, lúc kết hôn, con sẽ tặng cái khác, nhất định là sẽ rất đẹp mắt."

Cậu hai Đường: “.....” Căn bản là vẫn không cần.



Không cần cũng không phải do cậu hai Đường không muốn, dù sao lúc người một nhà chuyển nhà, mợ hai liền quý trọng đem hoa đỏ đặt vào trong tủ.

Ba ngày sau, gia đình cậu hai Đường chuyển nhà, Lâm Vãn Thanh cũng cùng Cố Hoài An ngồi trên tàu hỏa đi đến quân khu.

Mà tất cả những chuyện này ngoại trừ cậu cả Đường và mợ Đường biết, những người khác của nhà họ Đường ở nông thôn đối với chuyện này đều hoàn toàn không biết gì cả.

Đợi đến khi Vương Xuân Hoa và Đường Thu Đào dương dương đắc ý đi đến huyện thành một lần nữa để đòi tiền, lại nhìn thấy nhà của cậu hai Đường đã khoá cửa rồi.

Gia đình này đi đâu hết rồi vậy?

Ngay lúc hai mẹ con Vương Xuân Hoa hai mặt ngây ra nhìn nhau, hàng xóm gần đó nói với họ: “Một nhà Thu Sơn quả thật là tốt số mà, bọn họ đã sớm chuyển đến phần huyện bên cạnh để xây dựng nhà máy mới rồi, cháu gái giống như thiên tiên trong nhà lão Đường kia, căn bản cũng là một người có phúc khí, được gả cho một đoàn trưởng đẹp trai, theo chồng đến quân khu hưởng phúc rồi.”