Chương 8

Lão Đường chết tiệt đã nhìn không ra thì cũng đừng có nói bậy!

Bà ta vừa định mở miệng giải thích cho mình hai câu, chợt nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Đại Oa và Nhị Oa vang lên ở bên cạnh.

Nhị Oa: "Anh à, bà của chúng ta thật đáng thương, đi nặng không được cũng rất là khó chịu đó.”

Đại Oa: "Nhị Oa, anh sẽ nói cho em biết một cách hiệu quả để khắc phục, chú của chúng ta có nói với anh, ở trong thôn khi nuôi heo nếu không kéo được phân thì sẽ cho heo đi súc ruột, đợi đến khi súc xong ruột, con heo kia có thể đi ra được phân đó, ào ào giống như mưa vậy!”

Đôi mắt nhỏ của hai đứa trẻ sáng lên... Thế thì bà ngoại cũng nên được dắt đi nhỉ...

Đại Oa hiểu ra ngay, vì thế hai đứa bé liền trao một ánh mắt lấp lánh về phía Vương Xuân Hoa cách đó không xa.



Mặt Vương Xuân Hoa đỏ ửng như tôm luộc, cái suy nghĩ quái quỷ gì thế này, thanh âm của hai đứa bé tuy rằng đã hạ thấp, nhưng người trong phòng đều nghe được rõ ràng, người nhà họ Đường đều dùng sức nín cười.

Mợ Đường tính tình ngay thẳng, liền không nhịn được mà “phụt" cười ha ha, những người khác cũng cười ra tiếng, Lâm Vãn Thanh cũng mím môi cười, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.

Vương Xuân Hoa vừa nhìn cả nhà đều cười với bà ta, trong đó tiếng cười lớn nhất là của Lão Đường, cũng không hẳn là tức giận, nhưng mà không tức cũng không được, cuối cùng bà ta khó chịu đến mức ngay cả sủi cảo cũng không ăn, tức giận hừ hừ bỏ lại chén đũa rồi đóng cửa rời đi.

*****

Ngoài cửa sổ sấm sét cuồn cuộn, trận mưa này từ lúc trời tối đã bắt đầu rơi xuống, đến bây giờ vẫn chưa dừng lại, xem ra phải cả đêm mới dứt.

Lâm Vãn Thanh khép cửa sổ lại, đi đến bên giường mở túi xách nhỏ giấu ở chỗ bí mật ra, bên trong chứa một cuộn tiền nhỏ của cô, trong túi nhỏ bao gồm một cuộn tiền, mười đồng, năm đồng, còn có phiếu len vụn vặt, phiếu lương thực vải cùng các loại gia dụng v.v...