Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70 Cuộc Sống Rực Rỡ

Chương 14: Khai Khẩn Đất Hoang Trồng Dược Liệu (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Hye Jin

_____________

Trong nhà Thời Như Sương quản lý tiền, ngoại trừ mỗi tháng cấp 10 tệ cùng phiếu gạo phiếu vải đưa Trương Thúy Phân tiền sinh hoạt phí, lại thêm 5 tệ cấp con gái, dư lại bao nhiêu hắn cũng không biết.

Thực lòng mà nói, trong nhà có bao nhiêu tiền hắn cũng không biết, cũng không nghĩ hỏi.

“Ồ.” Tần Võ không hỏi nữa, ánh mắt mơ hồ: "Những lời cậu nói chúng ta không làm chủ được, tối nay mở họp với lão Dương rồi tính."

"Được, hắn là chính trị viện, chúng ta nên lắng nghe ý kiến của hắn."

"Sau khi hạ công là có thể đến đại đội. Ôi thôi thôi đừng nói nữa, nhìn cái đám kia là tôi nóng máu."

Tần Võ nhìn thấy nam thanh niên trí thức cuốc cuốc hai cái rồi lại thả cái cuốc trên mặt đất, ngồi thẳng vào cái cuốc, đính đầu thiếu chút nữa mà bốc hỏa, hắn đi qua một chân đá cái cuốc bay sang một bên, thanh niên trí thức ngã ra mặt đất."

"Các người làm gì vậy?! Đánh người sao?!" Mấy thanh niên trí thức khác cũng vây lại đây: "Chúng tôi ở đây để giúp đỡ sự phát triển của nông thôn, không phải đến để bị đánh." Hai thanh niên trí thức một trái một phải nâng thanh niên trí thức lười biếng dậy, trên mặt cực kỳ khó chịu.

“Chỉ bằng các người, giúp chúng tôi phát triển?!” Trên mặt Tần Võ lộ ra vẻ giễu cợt, mũi chân đạp cái cuốc, cái phần tay cầm đập vào tay tên kia.

Tần Võ nhổ nước miếng xoa xoa lòng bàn tay, cầm cuốc cười nhạo nói: "Học cách làm việc, chăm chỉ làm việc đi, vừa mới tới một ngày đã nợ đội sản xuất 200 công điểm, nhìn các người thế này mãn đời chưa chắc trả xong."

"Còn có, hạ công đi đến chỗ kho lương đội sản xuất, lấy mấy bao giống, sân sau có khối đất hoang. Thanh niên trí thức các người có bếp, còn có đồ làm bếp của nhóm thanh niên trí thức trước đó lưu lại, về sau các người hoặc là tự cấp tự túc, hoặc là bằng công điểm đổi lương."

Giọng điệu cuối cùng của Tần Võ không có gì sóng gió, vào lỗ tai thanh niên trí thức trên mặt nóng rát, Cố Kim xoa xoa tay, nhặt cái cuốc ở bên cạnh, xới cỏ.

“Các cháu trước kia chưa từng xuống đất làm việc nhà nông, vừa mới tới khả năng sẽ chưa quen." Cố Kim cười cười: "Học hỏi xã viên nhiều một chút là tốt thôi, thôn dân đều thuần phát, không biết thì phải hỏi."

Tần Võ trong lòng bật cười, Cố đồ ngốc này vừa mới lĩnh ngộ tinh túy kết nhóm làm việc rồi sao? Một cái chính diện, một cái phản diện, cũng không phải là đồ khờ.

“Vâng, đội trưởng Cố, bí thư Tần, hai vị yên tâm, chúng cháu sẽ nghiêm túc học tập!" Nữ thanh niên trí thức tết tóc hai bên lặng lẽ kéo ống tay một nữ thanh niên trí thức cao cao, giành lên tiếng trước.

Diệp Tử biết Tôn Viên Viên là người bốc đồng, vì sợ cậu ấy nói ra lời gì đó không hay, bọn họ là vừa mới xuống nông thôn, không thể nổi lên xung đột với xã viên đặc biệt là cán bộ, bằng không không có hy vọng trở về thành phố.

Tôn Viên Viên cau mày, cuối cùng không nói gì.

Lương toàn bộ thu xong. Hôm nay tan tầm sớm, Cố Khanh Khanh từ đường nhỏ chỗ kho lương trở về, xa xa đã thấy ống khói nhà mình phiêu đãng lượn lờ khói bếp.

"Chú thím hai!"

Cố Khanh Khanh đẩy cửa sân ra, thấy Hàn Liên Tâm đang lấy nước nấu ăn, Cố Ngân ngồi trên băng ghế dài nhỏ ngồi trong sân đan giỏ tre, bên cạnh chân là những dải tre đã vót ra sẵn.

Trong núi ở thôn Đại Truân Tử có rất nhiều tre, và ở thôn Đại Câu Tử cây nhiều, chú hai của cô là thợ mộc, khi mà nông nhàn thì giúp mọi người đan giỏ tre hoặc là chủ nhà mời sang để làm gia cụ, trước khi đi thì nói trước với đội trưởng một tiếng là được.

Cố Ngân ngẩng đầu lên và khẽ gật đầu về phía cô.

“Khanh Khanh đã về rồi.” Hàn Liên Tâm đặt gáo nước xuống: “Khanh Khanh ngoan, giúp thím hai đi chuồng gà nhặt mấy quả trứng gà đi, đúng đúng đúng, xách cái rổ nhỏ bên cạnh chú hai cháu đấy!"

“Vâng!" Cố Khanh Khanh vui vẻ: "Cháu đoán là mười mấy hai mươi quả rồi đó, non nửa tháng không nhặt." Gần đây bởi vì vội quá, đội sản xuất làm việc không ngừng nghĩ, đều đã quên gà nhà mình đẻ trứng.

Hiện tại khẩu hiệu là —— phát triển mạnh nuôi heo, duy trì xây dựng quốc gia.

Đội bọn họ có cái trại nuôi heo, có chuyên viên nuôi heo chuyên biệt đến chăm sóc. Mỗi năm giao lên quốc gia 400-500 con heo mập từ 135 cân trở lên.

Người dân trong thôn cũng có nuôi ít gà vịt, số lượng được định mức.

Cô nghe chú Triệu Tam nói năm nay trại nuôi heo nuôi sinh được nhiều heo con, không biết có được phân cho xã viên nuôi không.

Thôi quên đi, hơn phân nửa là không được rồi.

Cố Khanh Khanh xách giỏ đi ra vườn rau ở sân sau, Hàn Liên Tâm bóc lá cải bẹ xanh già ném cạnh hàng rào để gà mổ, cô khom lưng ở chỗ gần đống củi, nhặt ước chừng được 27 quả trứng.

“Úi, nhiều thế?” Hàn Liên Tâm đang thái rau trong bếp, thấy cháu gái nhặt được nhiều trứng như vậy, cô không chỉ vui mừng mà còn có chút lo lắng: “Mùa hè, trứng dễ bị hư, Khanh Khanh à, cháu lắc lắc xem có hư không, chúng ta đem trứng gà lâu ăn trước đi, thím hai làm bánh trứng cho cháu."

"Trứng gà mới đẻ, ngày mai thím đi Cung Tiêu Xã đổi tiền, hiện tại 10 cái trứng là 5 mao 5!
« Chương TrướcChương Tiếp »