Chương 16: Tính Tình Hoang Dã Còn Hơn Con Trai (2)

Editor: Hye Jin

_____________

Không phải bà khoe khoang, Cố gia coi như là một gia đình tốt, anh em hòa thuận, chị em dâu thân thiện, gả lại đây không tính là đại phú đại quý, chứ mà ấm no an ổn sinh hoạt khẳng định là có, trong nhà việc nặng đều là nam nhân làm.

Cố gia không dựa con dâu để kiếm điểm công việc, chỉ làm một số việc nhẹ trong nhà là ổn rồi.

Trương Thúy Phân không khỏi thở dài, đứa con út này thật đúng làm hai vợ chồng già buồn thúi ruột.

"Ngày mai, còn sẽ đi hỏi Vương Đại Hoa ở thôn Đại Câu Tử, mấy ngày nay con đều cùng bà ấy làm việc." Thời Như Sương thấy con gái, lỗ tai dựng đứng vẻ mặt hứng thú dạt dào hóng chuyện, gắp một miếng dưa muối đưa con gái, đầu ngón tay gõ nhẹ một phát: "Con cũng đừng đắc ý, chờ anh trai con gửi thư."

"Mẹ, mẹ." Cố Khanh Khanh cắn miếng dưa cải chua giòn giòn, đưa hai tay che lỗ tai lại: "Con cái gì cũng không nghe thấy! Con còn nhỏ đâu mà mẹ cả ngày chỉ nghĩ đuổi con đi thế, bà nội thím hai xem nha, Cố gia không thể dung con được nữa rồi."

Thời Như Sương buồn cười thu tay lại: "Con nha, trong nhà quen rồi càn quấy. Mẹ thật là sợ cô gái duy nhất Cố gia một xíu ủy khuất cũng chịu không được, gả không ra làm toàn thôn chê cười."

Cố Khanh Khanh được Cố gia yêu thương mà lớn lên, y như là bảo bối. Khi còn nhỏ có một lần cùng mấy đứa nhỏ đồng trang lứa của thôn Đại Câu Tử náo loạn, người ta đem con bé đẩy ngã trên mặt đất, Cố Khanh Khanh lăng trên cỏ khô mấy vòng, con bé khóc một đường đi tìm anh họ Cố Hùng.

Lúc đó, tráng niên Cố gia đang ở trong đất làm việc, thấy tiểu tổ tông nhà mình khóc thành như vậy, toàn bộ Cố gia, cả năm anh em của cha chồng Cố Thiết Trụ cũng vác cuốc chạy đến về hướng cửa thôn.

Đội trưởng đội bảo an Tiết Kiến Sơn nghĩ rằng có chuyện lớn đã xảy ra trong thôn, đến khi đuổi tới cửa thôn thì mới phát hiện đám người Cố gia đang vây quanh mấy đứa nhỏ Phùng gia mới mười mấy tuổi, Cố Khanh Khanh cùng đứa trẻ của Phùng gia đều oa oa khóc lớn lên.

Một đứa là bị ủy khuất mà khóc, đứa còn lại là bị dọa.

Kể từ đó, hai cái tiểu bá vương trong hai cái thôn mà thấy Cố Khanh Khanh thì dứt khoát đi đường vòng, như vậy mới bảo đảm được an toàn.

Nếu mà bảo bối cục cưng của Cố gia gả không ra được, thì kia đúng là đề tài tám chuyện của cả hai thôn.

“Không có đâu, Khanh Khanh nhà ta ngoan thế cơ mà.” Hàn Liên Tâm biết chị dâu đang nói đùa, cười cười: “Khanh Khanh, giúp thím Hai gọi chú nhỏ cùng mấy anh trai của cháu gọi hết về, bọn họ đi chặt củi cuối thôn, không kêu thì đến trời tối bọn họ cũng không chịu trở về."

“Vâng.” Cố Khanh Khanh cầu còn không được, hận không thể co giò mà chạy, sợ chậm một chút mẹ lại chọc.

Thời Như Sương nhìn cô gái vừa đẩy cửa sân chạy ra ngoài, bất lực lắc đầu: “Cái con bé này, hấp tấp."

Hàn Liên Tâm cầm cái bình bằng đất nung đựng dầu, muối từ trong tủ ra, chuẩn bị nấu ăn: "Chị dâu, đúng rồi, Xán Dương cùng Thanh Liệt sao mà chưa có gửi thư? Sắp Trung Thu rồi chắc cũng nên có chứ?"

“Bộ đội gửi thư nào có thể dễ dàng như vậy.” Trương Thúy Phân nhấc lên nắp nồi trông cơm, cơm chưa chín, dứt khoát ngồi vào cái ghế mà cháu gái ngồi canh lửa.

"Đúng vậy, chị dâu, ngày mai chị phải nhớ hỏi Vương Đại Hoa cho em xem đội chúng ta có con gái nhà ai vừa ý không. Em chẳng có yêu cầu gì, bộ dạng thanh tú một chút, thiện lương là được rồi."

"Được rồi, để đó cho chị, chính em cũng lưu ý một chút, có thời gian cùng Tiền Quế Hoa tán gẫu.”

"Hiểu rồi."

Khi Cố Khanh Khanh đến cuối thôn, cô thấy mấy anh họ của cô đang gánh củi xuống núi, bên cạnh chú nhỏ của cô còn có một cô gái.

Cuối thôn là nhà thanh niên trí thức, cô gái kia có lẽ là thanh niên trí thức từ thành mới xuống đội sản xuất. Cách từ xa nhìn thấy, cô gái nhỏ mặc vải thô xanh lam, có viền ở eo, đứng bên cạnh Cố Bảo nói không ngừng.

Cố Khanh Khanh âm thầm cẩn thận hơn một chút.

Chú út cùng mấy anh họ đã đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi rồi, chú Tần cùng cha có nói, nhóm thanh niên trí thức không phải dễ đối phó.

Nghĩ nghĩ, cô cất tiếng hô to, hướng về phía trước chạy đến: "Chú nhỏ! Anh ơi!"

"Này, này! Chậm một chút, bên này đường gồ ghề lồi lõm, đừng để ngã Khanh Khanh." Cố Bảo nghe thấy tiếng kêu, ngẩng lên thì thấy cháu gái bảo bối Cố Khanh Khanh như đại bàng giương cánh hướng bên này chạy, nhịn không được đưa tay đỡ trán.

Cố gia chỉ có một cô gái, Khanh Khanh từ nhỏ là chơi với mấy anh trai, tính tình còn hoang dã hơn con trai.