Chương 37: Em Leo Cây, Anh Ở Dưới Tiếp Em (2)

Editor: Hye Jin

_____________

Thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử có diện tích khá rộng, chủ yếu là đất hoang và sườn đồi. Diện tích của đội sản xuất Hồng Kỳ bên cạnh chưa bằng một nửa của họ, nhưng tất cả các loại hình trồng trọt đều đang phát triển mạnh mẽ và giá trị của một công điểm đạt giá trị đến tận 6-7 mao, là đại đội có sản lượng đứng đầu.

Đội sản xuất Hồng Kỳ có hai máy kéo, còn có cả xưởng gia công xay xát gạo, còn có xưởng ép dầu, kinh tế tập thể phát triển không ngừng.

Chưa kể là là được gì khác, chỉ tính việc nộp lương mỗi vụ mùa, đội sản xuất của cô phải kéo xe bò đi mấy dạo mới xong. Cho nên cha cô đối với máy kéo là muốn đến nóng mắt!

Máy kéo có thể cày ruộng, vận chuyển nước tưới tiêu, rồi còn đào mương vận chuyển đất đi chỗ khác, đội sản xuất có một chiếc bảo bối như này thì tiết kiệm được biết bao nhiêu là nhân lực.

"Năm nay sản lượng đội sản xuất của cháu chắc không tồi đúng không? Năm nay thời tiết thuận lợi. Cần nắng có nắng, cần mưa có mưa, không giống năm rồi lúc thì khô hạn khi thì ngập úng." Chú ba Dư nhìn con đường phía trước, tiếp tục nói: "Đội sản xuất vô địch các cháu số lượng đất đai nhiều nhất, ước chừng hơn 2000 mẫu!"

Dù Cố Khanh Khanh có da mặt dày đến đâu, nghe tên đội sản xuất vẫn có chút không được tự nhiên.

Khi ông Từ mới nhậm chức, nhiệt tình mười phần, rất có xu hướng ném các đội sản xuất khác ra phía sau, cho nên đã báo cáo lên cái tên này.

Kết quả là, cái tên nghe quá vang đội, lý tưởng to lớn nửa đường chết non, đội sản xuất vô địch ở 15 đại đội ở công xã, mỗi năm cạnh tranh giành các vị trí 1,2 nhưng mà đếm ngược từ dưới lên.

Ngoài đội sản xuất Hồng Kỳ, đội sản xuất Hồng Tinh là đội thay phiên giành vị trí đầu tiên, đội sản xuất vô địch chưa bao giờ lọt vào top mười.

“Mặc dù đội sản xuất của chú không có nhiều ruộng canh tác, nhưng giá trị cao a." Thời Như Sương lắc đầu thở dài: “Chúng cháu chỉ có thể ăn no, nhưng là làm một năm trong tay không có tiền, các người một ngày có thể kiếm hơn chúng ta ba bốn ngày công điểm, còn nuôi tằm dệt vải còn có cây ăn quả, cuối năm chia ra không ít a."

“Cũng là.” Chú ba Dư cười: "Cán bộ đội sản xuất Hồng Kỳ rất lợi hại."

Nghe các thím với mẹ nói chuyện, Cố Khanh Khanh dùng hai tay kéo kéo cái bao bố dưới mông, gió thổi trước mặt thật sảng khoái mát lạnh, cô liếc mắt một cái vui vẻ thích thú mà suy nghĩ. Cô đang nghĩ về việc khi nào thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử của họ sẽ có thể sống một cuộc sống sung túc như đại đội Hồng Kỳ.

Cơ mà cha cùng chú Tần cùng chú Dương bây giờ đang nhiệt tình mười phần, còn có anh Mạnh Nam giúp đỡ, cùng với thôn dân cần lao, cô tin tưởng ngày lành sẽ không còn xa.

“Đến rồi.” Sau một chuyến đi gập ghềnh, chú ba Dư thả họ ở ngã tư trạm xe buýt, vẫy vẫy tay chào.

Sau lưng xe máy kéo nhả ra một làn khói đen, một tiếng gầm rú qua đi, xe máy kéo chở đầy lương thực nghênh ngang rời đi.

Chỉ có hai chuyến xe buýt trong thị trấn, một chiếc chạy quãng đường ngắn, đi trong tỉnh, khởi hành lúc 8 giờ sáng và trở về lúc 5 giờ chiều.

Còn một chiếc khác dành cho quãng đường dài, buổi sáng 8h30 xuất phát ngày hôm sau trở lại điểm khởi đầu.

Cố Khanh Khanh vận khí tốt, mới vừa xuống máy kéo đã nhìn thấy xe buýt.

Cha mẹ của Thời Như Sương và Trương Vũ Tình đều ở thành phố cách vách, Cố Hùng giúp đỡ Cố Viện Triều mang hạt kê lên xe, dặn dò: "Chiếu cố cho em Khanh, đừng để em ấy đi núi sâu rừng già, bên kia nhà mẹ đẻ bác cả có lợn rừng, em cẩn thận một chút, đừng để bị húc."

"Em biết rồi anh ơi, anh hái thêm nhiều hạch đào mang về nha, em đã lâu không ăn."

“Được rồi.” Cố Hùng vỗ vai em trai: “Lên xe đi.”

Cố Khanh Khanh ngồi bên cửa sổ và vẫy tay với Cố Hùng và Hàn Liên Tâm, Cố Viện Triều ngồi cạnh cô, lấy ra một nắm đậu nành rang từ trong túi để cô ăn vặt.

Người bán vé thấy chỗ ngồi đã đầy, ra hiệu cho tài xế lái xe, cô ấy cầm một cái bao nilon đen, lại đây thu tiền, trên tay còn một xấp phiếu hình vuông.

Người soát vé cúi đầu, xé một tấm vé xuống, đưa cho Cố Khanh Khanh: “Cô bé, hai phân tiền.”

“Chị Đại Hồng, đây là con gái và cháu trai của em, chúng em cùng nhau." Thời Như Sương và Trương Vũ Tình ngồi cùng nhau, còn Cố Vệ Quốc ngồi một mình ở phía sau.

Cô thân thiết kêu nhũ danh người bán vé, Trương Đại Hồng sững sờ một lúc, sau một lúc cười khan: "Ồ, thật đúng là không chú ý nha, đây là Khanh Khanh! Xinh đẹp như vậy, thiếu chút không nhận ra được."

Chỉ có hai chiếc xe buýt trong thị trấn, hầu như ai cũng biết người bán vé, bất quá Trương Đại Hồng còn là thành viên của đội sản xuất Hồng Kỳ, cũng coi như là người quen của Thời Như Sương.

"Cũng không phải vậy sao, đứa nhỏ này mỗi năm ngồi xe buýt về nhà ông ngoại chỉ một lần, chị không nhận ra là chuyện bình thường.

“Ai, nữ 18 thay đổi lớn." Trương Đại Hồng tuy rằng huyên thuyên, tay thu tiền xé vé không hề dừng lại.

Thời Như Sương trong túi vải đếm ra đủ tiền đưa qua, mặc dù đi vào tỉnh xa bao nhiêu thì mỗi người cũng chỉ 2 xu tiền.

Trương Đại Hồng liếc nhìn Cố Khanh Khanh đang dựa vào vai Cố Viện Triều ăn đậu nành, đưa 5 vé sang: "Như Sương, Khanh Khanh nhà em cũng đã 17 tuổi rồi đi, có đối tượng chưa?"

“Vẫn chưa.” Thời Như Sương lấy vé và bỏ lại tiền lẻ vào túi.

Trương Vũ Tình muốn trả tiền xe cho chị dâu nhưng Thời Như Sương không thu.

Thấy Trương Đại Hồng định mở miệng, Trương Vũ Tình liếc mắt nhìn con trai cùng cháu gái cười tủm tỉm bổ sung: "Nhưng còn quá sớm mà chị."

Trương Đại Hồng nghe xong tức khắc im lặng, trong lòng tiếc hận.

Điều kiện của Cố gia thực sự rất tốt, Cố gia làm người phúc hậu làng trên xóm dưới có tiếng, ai nấy đều cần cù lao động, hơn nữa hai con trai của Thời Như Sương đều tranh đua, một đứa ở binh đoàn, một đứa ở bộ đội không quân.

Cố gia trai gái đều là bánh trái thơm, bao nhiêu người tranh đoạt.