Chương 41: Anh Trai Thông Minh Hơn Anh Cả Nhiều Nha (2)

Editor: Hye Jin

_____________

Chẳng lẽ là cha mẹ nói gì với chị ấy?

Cao Hải Nguyệt im lặng, không biết bà chị dâu này bán hồ lô gì trong bụng.

Thời Như Sương bưng hai chén nước tới: "Chị dâu thông gia, đi đường dài rồi, Phong nhi có đói không? Trong nồi còn có khoai lang và bánh bao."

Cao Phong uống nước xong: "Dì, con đói."

“Được rồi, dì đưa con đi ăn cái gì nha.” Thời Như Sương vui vẻ, nắm tay đứa nhỏ đi vào nhà bếp.

“Em gái thông gia này, thật ngượng ngùng quá, phiền toái em ha." Vương Tú Anh khách khí vài câu, nhìn đứa con trai năm tuổi đi vào nhà bếp, nhỏ giọng hỏi: "Cô chị chồng này của em về một mình sao?"

"Không, mang theo Viện Triều cùng Khanh Khanh lại đưa lương."

“Vậy sao không nhìn thấy hai đứa nhỏ kia?" Vương Tú Anh quay đầu nhìn xung quanh, buồn bực thật sự.

“Lên núi hái thanh mai rồi.” Cao Hải Nguyệt xếp gọn quần áo trên chân: “Chị có mệt không? Có muốn vào phòng em nghỉ ngơi một chút?"

"Được, vừa lúc chị có chuyện muốn cùng em nói."

Ngay khi cả hai bước vào nhà, Cố Viện Triều cõng Cố Khanh Khanh trở lại, Thời Khinh Chu vác giỏ thanh mai, chống gậy tre đi theo sau lưng.

“Mẹ! Mẹ!!”

“Đây! Cái đứa nhỏ này ồn ào cái gì vậy?” Thời Như Sương vừa nhấc nắp nồi đưa khoai lang cho Cao Phong, thì nghe thấy giọng nói của cô gái bên ngoài, tiếng sau còn lớn hơn tiếng gọi trước.

Cô sờ sờ đầu của Cao Phong: "Phong nhi ăn trước đi, không no lại gọi dì nhé!"

"Vâng, cảm ơn gì."

“Đứa nhỏ này, thật hiểu chuyện.” Thời Như Sương nở nụ cười tươi rói, nghe thấy cô gái bên ngoài không ngừng la hét, bước ra ngoài tức giận: "Tới đây."

Cố Viện Triều cẩn thận đặt em gái lên ghế tre, kéo ống quần em gái lên, nhìn thấy vệt đỏ: "Cái này không bôi thuốc được nha!"

Thời Như Sương đi ra, nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của con gái lập tức luống cuống: "Làm sao vậy? Là quăng ngã?"

“Mẹ nhìn xem xem có thương đến xương cốt không?" Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhấc chân con gái đặt lên đùi: “Con có thể cử động được không?"

“Có thể mà đau quá mẹ ơi." Cố Khanh Khanh rít mấy tiếng: "Mẹ, mẹ nhẹ một chút, hu hu không phải ngã, là con từ cây tụt xuống không cẩn thận bị cọ trúng.

"Vỏ cây cứng quá."

Thời Như Sương vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ tay lên trán con gái: "Mẹ đã nói với con rồi? Không được leo cây trèo cây, đi ra ngoài có nghe lời hai anh trai nói không, có nghe vào không?"

“Nghe nghe.” Cố Viện Triều đứng bên cạnh Cố Khanh Khanh, đưa tay xoa đầu em gái nhỏ an ủi: "Bác cả, là cháu bảo Khanh Khanh trèo."

Thời Khinh Chu đặt cái rổ xuống, đi tới: "Cô, còn có con!"

Thời Như Sương tức giận: "Hai đứa chiều hư nó đi, lần này cũng may không có gì đại sự, lần sau mà còn dám leo cây mỗi ngày ngủ trên cành cây cho mẹ đừng có leo xuống."

“Me, con sai rồi.” Thấy giọng điệu của mẹ dịu dịu đi rồi, cô vội nhận sai làm nũng: "Con muốn ăn đào hộp, cái mà thím ba cho con á."

Thời Khinh Chu giành nói trước: "Anh đi lấy, cô ơi, cô xem vết thương của Khanh Khanh phải làm gì không?"

“Còn làm gì nữa." Thời Như Sương bỏ ống quần con gái xuống, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Cố Viện Triều, mỉm cười: “Con mèo háu ăn này chỉ cần ăn đồ hộp là được, mấy cháu không cần lo lắng cho nó."

Cố Viện Triều vẫn không yên, vây quanh Cố Khanh Khanh hỏi han ân cần, cuối cùng Cố Khanh Khanh vỗ đùi cái bộp, nhớ ra điều gì đó—

"Anh trai, chúng ta quên mất một sự kiện nha!"

“Hả?” Cố Viện Triều nhận lấy lon đào hộp từ Thời Khinh Chu, đổ vào chén, thêm cái thìa đưa cho em gái: "Có chuyện gì?"

Cố Khanh Khanh cầm lấy cái chén đào, tiếc hận: "Trứng chim, suýt chút nữa có thêm đồ ăn ăn cơm rồi."

Thời Như Sương chịu không nổi nữa gõ một phát vào đầu con gái: "Mẹ xem cái đầu con giống trứng! Đồ đầu đất, nhanh ăn đi, đừng có mà nghĩ đông nghĩ tây, còn dám leo cây ..."

"Còn dám leo cây ...."

Thời Như Sương đang nói thì mắc kẹt lại.

Cái đứa con gái không sợ trời không sợ đất, trong lúc nhất thời đúng là không nghĩ ra cái gì uy hϊếp được nó.

Cố Khanh Khanh được một tấc là muốn leo thêm một thước, khuấy nước đường cười cười: "Còn dám leo cây mẹ muốn đánh con sao?"

Đây cô có thể cam đoan mẹ không đành lòng đánh cô được.

Thời Như Sương tâm tư xoay chuyển, đột nhiên bật cười.

"Mẹ không đánh con, A Bảo không phải muốn đi Binh đoàn sao? Chân con bị thương, ở nhà thôi, vừa lúc để chú nhỏ đi đi."

“Mẹ!” Cố Khanh Khanh bị bắt chẹt, tức khắc héo héo, gục đầu nhỏ giọng lầm bầm: " ........ Còn sai rồi, lần sau không trèo cây nữa!"

Cố Viện Triều chưa bao giờ nhìn thấy em gái bị ăn mệt co rúm người như thế, muốn cười mà phải nhịn.

“Dì.” Cao Phong không biết từ khi nào đã đi ra, cầm khoai lang đỏ kéo góc áo của Thời Như Sương: "Cháu cũng muốn ăn đồ hộp."

Mắt thằng bé nhìn thẳng vào cái chén trong tay Cố Khanh Khanh, chưa kịp nói lời nào, Cố Khanh Khanh đã trực tiếp đẩy cái chén sang: "Được rồi, Phong Nhi ăn đi, cẩn thận đừng làm rơi chén, bằng không cậu nhỏ đánh con đấy."

“Cảm ơn chị Khanh Khanh.” Cao Phong bưng cái chén, đặt khoai đỏ trên bàn, vui vẻ chạy đi.