Chương 46: Trăn Trở Của Mẹ (2)

Editor: Hye Jin

_____________

"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, Khanh Khanh có nhiều anh trai chống lưng lắm đấy. Đừng nhìn con bé bình thường vô tư, kỳ thật con bé giống cha, thận trọng lắm. Mẹ xem con bé từ nhỏ đến lớn có làm mích lòng ai không?"

Thời Như Sương an ủi mẹ: "Thôn của con có Tiền Quế Hoa nổi danh, mẹ cũng biết mà đúng không? Cả thôn đều biết là cái người miệng rộng, phàm là ở sau lưng không ai không bị chị ấy nói qua vài câu. Mỗi lần ghi công điểm còn mang theo quyển vở của mình đối chiếu, sợ người ta thiếu của mình một chút xíu cũng không được."

Chu Mạn nhìn con gái buồn cười, mặt mày giãn ra: "Nhà mẹ đẻ Tiền Quế Hoa là ở bên cạnh đội sản xuất chúng ta, Tiền gia xưa nay có tiếng keo kiệt, chưa bao giờ ai chiếm tiện nghi được một xu."

"Đúng vậy nha, có keo kiệt miệng rộng cũng không chịu nổi bản lĩnh của cháu ngoại mẹ, mẹ từ trong miệng ai nghe được nửa câu nhàn thoại vớ vẩn về Khanh Khanh nhi chúng ta chưa? Con khỉ con nhà Tiền Quế Hoa còn thường xuyên qua quậy, cọ cơm với khỉ con nhà mình"

“Nói như vậy Khanh Khanh thật sự nhân duyên rất tốt.” Chu Mạn nhắc tới cháu gái, ánh mắt dịu dàng như nước.

"Không phải sao, con bé nha, từ nhỏ vì miếng ăn đã biết làm sao để hống người vui vẻ, cha hôm nay nói đâu có sai đâu. Con bé cười càng ngọt thì mưu đồ càng lớn, trong lòng nghẹn càng hư đâu."

"Giống như cháu gái của mẹ, không bắt nạt người khác con đã phải a di đà phật rồi."

“Vậy thì con biết cả rồi, còn sầu cái gì?" Chu Mạn cười tủm tỉm nhìn con gái.

Thời Như Sương ngơ ra, ghé vào vai mẹ, bụm mặt cười: "Nói nửa ngày, thì ra là mẹ đang khuyên con nha."

Chu Mạn nhẹ nhàng vỗ về lưng con gái: "Con cái thế nào cũng phải lớn lên, con cả một ngày mất hồn mất vía mẹ liền biết con không yên tâm để Khanh Khanh đi binh đoàn."

"Con nha, Xán Dương và Thanh Liệt năm ấy nhập ngũ còn không lớn bằng Khanh Khanh bây giờ đâu. Vậy mà không thấy con lo lắng như thế, như thế nào lại thay đổi? Khanh Khanh thì không được như vậy nữa."

“Nào giống mẹ ơi, Khanh Khanh là con gái.” Thời Như Sương vùi đầu vào vai mẹ: "Con là luyến tiếc con gái."

“Mẹ biết.” Chu Mạn vỗ vỗ vào lưng con gái, năm đó con gái gả đến Cố gia trong lòng bà cũng vậy, hoảng loạn, lo sợ, cả ngủ cũng ngủ không yên giấc.

Bây giờ nhìn thấy con gái được hạnh phúc, bà từ tận đáy lòng vui vẻ vì con gái.

"Khanh Khanh đã lớn, con bé phải trưởng thành, tự mình sải cánh bay đi thôi."

Khi Cố Khanh Khanh đang ngủ mê man, cảm thấy bên cạnh có một cái gì đó ấm áp tới gần, mũi vừa động, là mùi bồ kết quen thuộc trên người mẹ.

Khẽ thì thầm gọi: “Mẹ ơi.” Người chui vào vòng tay quen thuộc và ấm áp.

Thời Như Sương hiền từ nhìn gương mặt say ngủ của con gái, đưa tay vén góc chăn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con gái yêu ——

"Mẹ ở đây, Khanh Khanh, ngủ đi."

Sáng sớm hôm sau, Thời Như Sương dậy giúp mẹ và chị dâu làm bữa sáng, Cố Khanh Khanh dụi mắt, mơ mơ màng màng rửa mặt, ăn sáng xong cùng ông bà ngoại, cậu mợ chào tạm biệt, ngồi xe bò của đội sản xuất đi lên trấn trên.

Cố Viện Triều và Thời Như Sương ngồi hai bên, cô ngồi giữa ngáp dài, đôi mắt mơ hồ.

“Muốn ngủ thì ngủ thêm một lát đi con." Thời Như Sương đang tính toán xem phiếu vải trong tay có thể đổi được bao nhiêu vải, đến tiệm may may bộ quần áo cần bao nhiêu tiền.

Nghe vậy, Cố Khanh Khanh dựa vào cánh tay của Cố Viện Triều, cọ cọ rồi ngủ luôn.

Thời Như Sương đối với con gái ngoài bất lực ra chẳng thể nào nói nổi gì nữa.

Cố Viện Triều một tay giữ giỏ thanh mai bên cạnh để tránh rơi, tay kia đỡ lưng em gái, sợ đường đi gập ghềnh em gái bay ra ngoài.

"Đến rồi, Như Sương à, vất vả lắm mới về được một chuyến, sao không ở thêm hai ngày đi cháu." Đánh xe bò là người của đội sản xuất.

"Ở nhà có nhiều việc nên phải về sớm, chú, phiền chú rồi."

"Khách khí gì đấy, cùng một thôn. Phía trước đó là Cung tiêu xã, chú để mẹ con cháu lại đó?"

"Vâng, cảm ơn chú!"

"Khanh Khanh." Thời Như Sương ra khỏi xe bò, đánh thức con gái: "Chúng ta đã đến thị trấn rồi, mẹ đi mua ít vải may quần áo mới cho con được không?"

“Vâng mẹ!” Cố Khanh Khanh bị Thời Như Sương kéo, trước tiên đến Cung tiêu xã mua vải, rồi sau đó đi đến tiệm may.

Ông chủ tiệm may đeo một cặp kính đọc sách dày: "Cháu mang nhiều vải đến, làm hai bộ quần áo ngắn, hai bộ áo tay dài?"

“Vâng, theo ý ngài đi." Thời Như Sương sảng khoái đáp ứng.

“Tính như vậy còn có thể làm nhiều thêm một bộ." Vị sư phụ may già lấy thước đo cùng phấn viết viết vẽ vẽ lên tấm vải: "Nếu không làm thêm cho con gái một bộ áo dài tay nữa?"

"Không cần." Thời Như Sương liếc nhìn đứa cháu trai đang nói chuyện với con gái bên cạnh: “May thêm một bộ dày tay cho con trai.”

“Được rồi.” Sư phụ già lưu loát đo kích cỡ cho Cố Khanh Khanh cùng Cố Viện Triều, bắt đầu giẫm máy may.

"Các người ngồi bên ngoài đợi đi, buổi chiều là có thể đến lấy rồi."

“Vâng, làm phiền ngài." Thời Như Sương đưa con gái ra ngoài: “Khanh Khanh, mẹ đưa con cùng Viện Triều đi khắp nơi dạo."