Chương 49: Xuất Phát Đi Binh Đoàn Xây Dựng (2)

Editor: Hye Jin

_____________

Thời Như Sương vào bếp đưa túi vải cho cô: "Đây là tiền và phiếu. Để bên người không được bỏ vào túi vải, đi nhà ga cha mang cho con, mua vé xong rồi đưa con lên sân ga để lên tàu."

"Ở xe lửa đói bụng thì lấy ra ăn, bà nội làm cho con bánh bột ngô, bánh màn thầu còn có hạt bí ngô rang cùng đậu nành rang, người khác nói chuyện con không nhiều lời biết không?"

Thấy con gái hồi lâu không trả lời, Thời Như Sương lại hỏi: "Con có nghe thấy mẹ nói gì không?"

"Con nghe rồi, nghe rồi mà, không được tùy tiện nói cho người khác biết nhà chúng ta ở chỗ nào, làm cái gì, không được moi tiền ra, đói bụng thì ăn bánh màn thầu cùng bánh bột bắp."

“Ừ.” Thời Như Sương nựng cái má phồng phồng của con gái: "Không biết chỗ xuống xe thì đi hỏi nhân viên tàu."

“Con biết rồi mẹ!” Cố Khanh Khanh nuốt hết bánh màn thầu trong miệng, cọ cọ vào vai Thời Như Sương: “Mẹ à, nửa tháng thôi con sẽ trở về, mẹ đừng quá nhớ con nha!"

“Có cái gì để nhớ, quỷ gây sự đi ra ngoài rồi, trong nhà thanh tĩnh nhiều, mẹ vui vẻ còn không kịp đâu." Tuy là vậy, nhưng ánh mắt Thời Như Sương vẫn lộ ra vẻ lo lắng và bất đắc dĩ.

"Khanh Khanh nhi—" Tiếng còi xe đạp ngoài sân vang lên: "Con ăn xong chưa? Ba đưa con đi nhà ga."

“Con đến đây!” Cố Khanh Khanh cầm lấy túi đồ trên bàn, ui da, đừng nói, khá nặng nha!

Thuận tay lại cắn một ngụm màn thầu, hấp tấp chạy ra ngoài sân: "Bà nội, mẹ ở nhà giữ sức khỏe nha! Giúp cháu nói với chú nhỏ nhờ chú nhỏ chăm sóc bé Gạo nha !!!"

Nhìn thấy cháu gái đã ngồi yên lên ghế sau xe đạp, Trương Thúy Phân lớn tiếng nói: "Cháu ra ngoài phải cẩn thận đấy, biết không? Chờ cháu về bà nội làm cho cháu thịt kho tàu."

"Vâng ạ!"

"Cha con con đi đây, mẹ, Như Sương, làm gì làm đi, Khanh Khanh lớn rồi, không có gì không yên tâm." Cố Kim dẫm xe đạp, lảo đảo chạy trên con đường mòn đầy cát.

Xe đạp đi về phía thị trấn, hướng mặt trời mọc, Cố Khanh Khanh ôm chặt gói hành lý trong tay, tay còn lại nắm lấy yên xe dưới mông Cố Kim.

“Cha, lương thực đã phân xong chưa?" Cô nghĩ đến hôm qua đội sản xuất đã đi giao lương rồi.

"Đều ngóng trông phân lương đâu, phân rồi. Vẫn là dựa theo cách chú Từ phân lương, mỗi người đổi 7 phần công điểm, chờ cuối năm nhìn sản lượng lúa rồi lại định lượng lại.

Phân phối lương không chỉ là gạo mà còn có khoai lang, bắp, khoai tây, đậu nành cùng các loại cây công nghiệp, toàn bộ ứng tỷ lệ.

“Thanh niên trí thức cũng phân sao cha?"

"Sao mà không phân, sao để bọn họ bị đói được." Kỳ thật, lương dự trữ mỗi năm là vì ứng phó tình huống đặc biệt, tỷ như thiên tai, hộ nào thiếu lương còn có thanh niên trí thức mới đến.

Bọn họ vừa tới nông thôn, mới tham gia lao động nên công điểm không đủ, cho nên từ lương dự trữ ra, tổng không thể để bọn họ đói bụng làm việc được.

Cố Khanh Khanh yên lòng, trò chuyện với cha về việc trồng các loại dược liệu, rồi nheo mắt tận hưởng làn gió ban mai nhẹ nhẹ.

Khi cô đến ga xe lửa, Cố Kim xếp hàng mua cho cô một vé tàu đến Biên Thành, tốn 7 đồng 5 mao.

Đưa Cố Khanh Khanh lên xe, tìm chỗ ngồi xong còn chưa xuống xe, Cố Kim tìm nhân viên bảo vệ nói vài câu, nhờ người ta dọc đường đi coi sóc con gái giúp mới xuống xe.

Tiếng còi tàu bắt đầu vang lên, Cố Kim đứng ngoài cửa sổ vẫy tay với cô, tuy ngoài miệng nói không lo lắng nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bã.

Hiện giờ đi xa nhà đều yêu cầu thư giới thiệu, Cố Khanh Khanh cũng có một tờ, có đóng dấu của đội sản xuất, cô trước nay chưa đi xa nhà, nhân viên tàu lại kiểm tra thư giới thiệu cùng vé xe nữa, cô còn đang mới mẻ nhìn bên ngoài.

"Đồng chí, vui lòng cho tôi kiểm tra vé xe lửa cùng thư giới thiệu."

Người phụ nữ bên cạnh Cố Khanh Khanh khẽ vỗ vỗ cánh tay của cô, nói nhỏ: "Em gái, kiểm tra phiếu."

Cố Khanh Khanh lúc này mới hoàn hồn, vội vàng mở túi hành lý đưa thư giới thiệu cùng vé tàu đưa sang.

"Xin chào, đây là thư giới thiệu và vé tàu của tôi."

Nhân viên tàu nhìn sơ qua dòng chữ: "Đại đội đồng ý cho đồng chí Đồng chí Cố Khanh Khanh đến Binh Đoàn Xây Dựng thăm người thân" cùng dấu đỏ, biết đây là người nhà quân nhân, ngữ khí cũng nhu hòa hơn nhiều: "Cảm ơn phối hợp, cất vào đi, có việc gì có thể kêu tôi."

Cố Khanh Khanh thụ sủng nhược kinh: “Vâng, phiền đồng chí!"