Chương 12

Hôm nay Đổng Kiến Thiết đến đây xem mắt, hắn ôm thái độ sao cũng được. Trong lòng hắn có người, vì đủ loại nguyên nhân nên hai người không thể bên nhau cho nên cưới ai cũng được. Dù sao cưới về nhà cũng là vì để chăm sóc cho mẹ và em trai.

Làm sao hắn biết được đối tượng xem mắt mà hắn không hề để ý vậy mà không chọn người ưu tú là hắn, quay đầu lại nói muốn hẹn hò với Cố Lập Đông. Điều này làm cho Đổng Kiến Thiết có loại cảm giác bản thân kém hơn Cố Lập Đông.

Ngay lập tức, hắn cũng không lo duy trì hình tượng mình xây dựng ở khu nhà chung nữa, trực tiếp chất vấn Cố Lập Đông.

Cố Lập Đông thấy Đổng Kiến Thiết đứng dậy, anh cũng đứng lên theo nhìn về phía đối phương.

Hai người đàn ông cách xa nhau không đến hai mét đồng thời đứng lên rất dễ thấy, Cố Lập Đông cao hơn Đổng Kiến Thiết 5cm. Khi nói chuyện có loại cảm giác quen thuộc áp đối phương một tầng: “Kiến Thiết, cậu nói chuyện đàng hoàng, đừng có ăn nói lung tung. Chuyện này chính cậu không hiểu thì đừng dính líu đến trên người của người ta, cậu nên kiểm điểm bản thân lại trước đi.”

Nghe thấy bốn chữ kiểm điểm bản thân này, Đổng Kiến Thiết như bị người dẫm đến chân đau nên lập tức rụt cổ. Ngay sau đó hắn trừng mắt liếc Cố Lập Đông một cái, hắn không rảnh nói chuyện với bà mối đã xoay người ra khỏi cửa lớn của tiệm cơm quốc doanh.

Cố Lập Đông thấy vậy, ánh mắt hiện lên một tia châm chọc. Tiếp theo anh quay đầu nhìn về phía Hà Ngọc Yến, sắc mặt dịu lại: “Ừm, vị đồng chí nữ này, tôi xem……”

***

“Xảy ra chuyện lớn rồi……”

Gần mười giờ sáng, một bóng dáng vội vàng chạy vào một khu nhà.

Tòa nhà này là tứ hợp viện có một sân điển hình ở Bắc Thành. Người sống bên trong là công nhân viên chức của nhà máy máy móc số ba Bắc Thành. Cho dù Cố Lập Đông hay Đổng Kiến Thiết đều ở nơi này.

9 giờ sáng là lúc những người phụ nữ của mấy nhà làm việc nhà, giặt quần áo.

Bóng dáng vội vàng này ồn ào chạy vào lập tức khiến cho mọi người trong khu nhà chú ý.

“Thanh Thanh, sáng sớm con ồn ào cái gì vậy? Hôm nay con không trực ban sao? Tại sao lại chạy về vào lúc này vậy?”

Thanh Thanh tên đầy đủ là Thẩm Thanh Thanh, gia đình của cô cũng sống trong khu nhà này. Trước mắt cô đang làm phụ bếp trong tiệm cơm quốc doanh.

“Ay da, bác gái Khổng, bác không biết à?”

Bên cạnh bồn nước, bác gái Khổng thích nhiều chuyện nhất đặt câu hỏi trước. Lúc này Thẩm Thanh Thanh có một bụng lời muốn nói. Ngay lập tức cô cũng bất chấp người hỏi chuyện là bác gái Khổng mà mình ghét nhất, nhanh chóng nói rõ ràng chuyện xảy ra vào buổi sáng hôm nay ở tiệm cơm quốc doanh.

Sau khi nghe xong lời Thẩm Thanh Thanh, mấy bác gái giặt quần áo bên cạnh bồn nước ai nấy phát ra tiếng woa cảm thán kinh ngạc.

Giọng điệu ngạc nhiên này hấp dẫn không ít sự hứng thú của mấy người đàn ông hôm nay nghỉ đang ngồi ở trong nhà.

Vì vậy chờ khi Cố Lập Đông và Hà Ngọc Yến thương lượng xong về đến nhà thì đã bị hàng xóm trong khu nhà chung vây quanh.

“Lập Đông à! Nghe nói tên nhóc con có vận may lớn. Có một đồng chí nữ có vẻ ngoài xinh đẹp nói muốn hẹn hò với con đúng không?”

“Ai da, cột tất cả mấy người đàn ông và mấy tên thanh niên trong khu nhà chúng ta lại kém hơn con đó.”

“Lập Đông, không phải con gặp bọn lừa đảo rồi chứ?”

Bọn lừa đảo có ý gần giống với bọn tống tiền. Tuy rằng thời buổi này nơi nơi làm vận động nhưng cũng không phải không có người làm chuyện xấu. Là bác gái quản lý khu nhà nên bác gái Phùng quan tâm hỏi.

Cố Lập Đông hơi buồn cười mà nói vài câu, anh xin miễn sự quan tâm của nhóm hàng xóm, lấy lý do muốn nghỉ ngơi mà đóng cửa quay về phòng.

Chạy xe đường dài vừa đi là đi mấy ngày liền, trên đường ăn không ngon ngủ không yên. Theo đạo lý bây giờ Cố Lập Đông chắc chắn rất mệt. Nhưng sự thật lại là anh lăn qua lộn lại ở trên giường cũng ngủ không được.

Bởi vì những chuyện gặp được buổi sáng hôm nay thật sự khiến anh vừa bất ngờ vừa sợ hãi.

Bất ngờ là có một cô gái xinh đẹp vậy mà nói muốn hẹn hò với anh. Dù là ai được một người xinh đẹp nói lời này thì lòng vui như hoa nở cũng là điều bình thường. Còn sợ hãi là bởi vì người như anh không xứng với đối phương.

Người trong chăn mới biết chăn có rận.

Cố Lập Đông tự nhận là trên mặt mình có vết sẹo khiến cho người ta sợ hãi, làm bản thân phá tướng. Hơn nữa anh là một cô nhi, từ nhỏ được ông nội nhận nuôi. Sau đó ông nội bởi vì bị bệnh nên qua đời, anh lại chỉ còn có một mình. Bên ngoài mọi người không nói gì nhưng sau lưng thì ai cũng nói anh là Thiên Sát Cô Tinh.

Có rất nhiều người trong khu nhà thấy anh là liên tục lắc đầu, nói sau này anh không dễ tìm đối tượng. Cho dù anh là tài xế trong nhà máy, cho dù nhà anh có hai căn phòng.