Chương 1

“Đại Ni à, con định làm gì với chuyện của Yến Tử đây? Còn có một tháng nữa thì con bé phải tốt nghiệp, tương lai sau này của con bé muốn làm cái gì? Xuống nông thôn hay là nhà tìm công việc cho con bé?”

Trên hành lang nhà ngang nhỏ hẹp, một người phụ nữ khô gầy gần 50 tuổi và một người phụ nữ hơi mập hơn hai mươi tuổi đang ngồi ở cửa vừa vá áo vừa nói chuyện phiếm. Hai gia đình sống cạnh nhau ngày thường sẽ nói chuyện phiếm cùng với nhau.

Nghe thấy lời nói của bác gái Cận, đầu tiên Từ Đại Ni vươn đầu nhìn nhìn hai đầu hành lang. Cô phát hiện không có mấy người, lại quay đầu nhìn về phía trong phòng có tấm rèm đang kéo lại kia. Tròng mắt xoay chuyển, lớn tiếng thét to nói:

“Công việc gì chứ? Bây giờ công việc dễ tìm như vậy sao? Con gái cần công việc làm gì? Người làm chị dâu như con còn không có công việc đây. Ngày hôm kia Yến Tử tự mình đồng ý rồi, nói chuẩn bị đi xem mắt. Sau khi tốt nghiệp thì kết hôn đó!”

Bác gái Cận thấy quả nhiên nhà họ Hà đang chuẩn bị tìm đối tượng cho Hà Ngọc Yến thì trong lòng như có một trận lửa nóng. Nhà bà ta cũng có một đứa con gái và là bạn học của Hà Ngọc Yến. Trong khoảng thời gian này, vì để sau này con gái không xuống nông thôn nên cũng bắt đầu trở nên lo lắng.

Bây giờ nhà họ Hà tìm đối tượng cho Hà Ngọc Yến, bà ta nhất định phải bước lên đi chung cái xe tiện lợi này. Phải biết rằng, tuy rằng nhà họ Hà không có tiền đồ gì nhưng quan hệ của vợ chồng bà Hà với mọi người xung quanh thật sự rất tốt.

“Vậy tìm đối tượng cũng phải nhanh lên đó. Đối tượng tốt thì phải tìm sớm một chút. Chờ tốt nghiệp mới tìm sợ sẽ không còn kịp rồi. Yến Tử xinh đẹp như vậy, nếu thật sự xuống nông thôn chỉ sợ không thể chịu đựng nổi. Đến lúc đó gả cho một tên dân quê thì đời này phải chịu khổ rồi!”

Từ Đại Ni nghĩ đến nếu cô em chồng gả đến nông thôn thì trong lòng cảm thấy vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa. Cô ta chỉ mong cô gái nhỏ xem mắt không thành công rồi đi xuống nông thôn đi chịu khổ nhưng miệng vẫn làm bộ làm tịch: “Chuyện này con mặc kệ.”

Bác gái Cận vừa nghe thì vội vàng đáp lời: “Con là chị dâu sao có thể mặc em chồng được. Dì nói cho con biết, nếu em chồng gả tốt thì nói không chừng con cũng được lợi đó!”

Từ Đại Ni vừa nghe cũng cảm thấy có lý. Em chồng gả chồng không cần cho của hồi môn, còn có thể kiếm được số tiền lễ hỏi lớn miễn phí. Điều không tốt duy nhất là số tiền lễ hỏi này không đến được tay cô ta.

Hai người càng nói càng hăng say, hoàn toàn không chú ý tới căn phòng nhỏ bị rèm cửa che lấp có một bóng dáng đang ngủ đột nhiên mở mắt ra.

Bên ngoài quá ồn ào, ồn ào đến mức khiến người ta cảm thấy đau đầu.

Hà Ngọc Yến mở to mắt, người hơi ngây ngốc một chút. Một giây trước rõ ràng cô còn thoải mái nằm trên giường lớn chơi di động trong nhà, giây tiếp theo đột nhiên đến một nơi kỳ quái như vậy.

Trên đỉnh đầu là trần nhà sơn bằng vôi, trong góc dính mạng nhện màu xám. Dưới người là giường ván gỗ cứng ngắc, khi nghiêng người cũng kêu kẽo kẹt rung động. Giường ván gỗ dựa vào một bên tường, trên tường dán đầy các loại báo chí.

Hà Ngọc Yến tùy ý nhìn, sau khi thấy ngày tháng biểu hiện ở trên góc báo chí thì cô chỉ muốn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Nói không chừng khi tỉnh lại cô còn ở trên cái giường lớn có giá trị hơn 100.000 nhân dân tệ ở nhà của mình.

Mười phút sau, khi cô bị giọng nói nói chuyện ở bên ngoài ồn ào đến mức chịu không nổi thì Hà Ngọc Yến xác định bản thân không thể trở về được.

Dựa theo cách nói phổ biến trước mắt, cô đây là xuyên không. Hơn nữa còn là xuyên đến thập niên 70. Cô vuốt quần áo mụn vá khắp nơi trên người, nhìn hoàn cảnh bản thân đang ở. Hà Ngọc Yến xác định điều kiện sinh hoạt ở nơi này chắc chắn rất bình thường.

Tuy rằng cô ở hiện đại ba mẹ không yêu thương nhưng điều kiện trong nhà siêu tốt, không lo ăn mặc. Mới vừa tốt nghiệp đại học đã thi đậu một công việc tốt, còn chưa bắt đầu hưởng thụ cuộc sống thì đã xuyên đến nơi này. Nói thật ra trong lòng Hà Ngọc Yến cảm thấy rất không thoải mái.

Trong lòng không thoải mái thì đầu bắt đầu đau. Hà Ngọc Yến còn nghĩ là do giọng nói của người bên ngoài quá ồn tạo thành. Làm sao cô biết được giây tiếp theo cơn đau đầu càng thêm mạnh mẽ, theo cơn đau đầu đến là tất cả ký ức của nguyên thân.

Nguyên thân cũng tên là Hà Ngọc Yến, năm nay 18 tuổi. Có ngoại hình giống y như đúc so với trước khi cô xuyên qua. Nhà ở phòng 206 tầng 2 tòa nhà số 3 ở khu người nhà của xưởng thực phẩm số 8 ở Bắc Thành. Bây giờ là tháng năm năm 1974, chỉ còn một tháng nữa là đến lúc Hà Ngọc Yến tốt nghiệp cấp 3.

Nếu đặt ở hiện đại thì thời gian này là thời gian mấu chốt để thi đại học. Nhưng ở ngay lúc này, ngoại trừ tốt nghiệp cấp 3 được đề cử đi học đại học Công Nông Binh, nếu không thì mọi người sẽ phải đứng giữa ngã ba cuộc đời, hoặc là đi làm, hoặc là chờ sắp xếp việc làm.

Đi làm, đơn vị làm việc không dễ tìm. Chờ sắp xếp việc làm, những người phụ nữ chưa sinh con sẽ phải chọn xuống nông thôn.

Hà Ngọc Yến trùng hợp đến vào thời gian lựa chọn này.