Chương 2

Nhà họ Hà tổng cộng có bốn đứa con, ba người anh trai vì các loại nguyên nhân đều không xuống nông thôn. Đến lượt cô, trừ tìm được nơi nhận cô ấy làm việc ra, bằng không cũng chỉ có thể xuống nông thôn hoặc là chọn gả chồng.

Sau khi nghĩ kỹ những chuyện này, Hà Ngọc Yến chỉ có thể thở dài.

Trong trí nhớ của cô, mỗi năm vào lúc này công việc rất khó tìm. Nếu chỉ dựa vào bản thân thì chắc chắn không tìm được, trừ khi nhờ quan hệ hoặc dùng tiền mua công việc. Rất nhiều gia đình không nỡ để con mình xuống nông thôn nên đều sẽ bắt đầu hành động vào thời gian này. Điều này khiến việc tìm công việc trở nên càng khó khăn hơn.

Mà sau khi nguyên thân suy xét tình huống này, hai ngày trước cuối cùng cũng buông bỏ, đồng ý đi xem mắt.

Lúc này, tiếng nói chuyện đã càng lúc càng lớn. Hà Ngọc Yến càng nghe càng cảm thấy kỳ cục, cô cũng không nghĩ đến những chuyện khác mà trực tiếp rời giường sửa sang lại quần áo một chút. Cô xốc rèm cửa lên trực tiếp nói một câu: “Chị hai, em có tìm công việc không, có xuống nông thôn không, gả chồng hay không hình như đều không liên quan đến chị đúng không?”

Trước khi xuyên qua Hà Ngọc Yến là người hơi “Lười” một chút. Cô không thích cãi nhau với người khác nhưng cũng tuyệt đối không cho phép có người bắt nạt mình. Nếu xuyên đến nơi này không thể quay về, vậy cô cũng không muốn chịu thiệt.

Từ Đại Ni đang nói chuyện hưng phấn thì đột nhiên cảm thấy hoảng sợ khi nghe thấy lời nói của Hà Ngọc Yến.

“Ồ, Yến Tử à, em thức dậy rồi hả! Em còn không thức dậy thì không cần ăn bữa sáng nữa, trực tiếp ăn cơm trưa luôn được rồi.”

Hà Ngọc Yến không có đồng hồ nhưng có một cái đồng hồ báo thức nho nhỏ bằng thiếc ở trên cái tủ ngăn kéo trong nhà. Khi đi ra khỏi phòng cô đã nhìn qua, mới hơn tám giờ sáng. Ở trong miệng của người chị hai thích chiếm lợi này lại biến thành sắp giữa trưa.

“Chị hai, em còn chưa hết bệnh đâu! Em không thể nghỉ ngơi được sao?”

Hai ngày này nguyên thân bị sốt, ngoài ra thời kỳ đặc thù trường học lộn xộn nên mẹ Hà dứt khoát kêu cô đừng đi đến trường học.

“Yến Tử à! Con cũng đừng nói chị hai con, con bé đang lo lắng cho con đó!” Bác gái Cận nhìn thấy Hà Ngọc Yến ra tới thì lập tức nói sang chuyện khác: “Không phải con bé lo lắng sau khi con tốt nghiệp sẽ xuống nông thôn sao? Không giống Lệ Lệ nhà dì, cho dù dì và chú của con đập nồi bán sắt thì cũng sẽ không để con bé xuống nông thôn đâu.”

“Náo nhiệt như vậy à!”

Bác gái Cận vừa nói xong thì ngoài cửa vang lên giọng nói rất lớn.

Hà Ngọc Yến vừa nghe thì biết mẹ của nguyên thân đã trở lại. Mẹ ruột của nguyên thân là nhân viên tạm thời của nhà máy đóng gói. Lúc này bà trở về chắc là trong xưởng không còn việc gì để làm.

“Mẹ, mẹ xem chị hai kìa.”

Quan hệ của nguyên thân và mẹ ruột không khác gì so với người đương thời, không đủ thân thiết, không thường nói chuyện, tâm sự lắm. Hà Ngọc Yến sợ bị lộ thân phận nên cũng không dám nói chuyện nhiều ở trước mặt đối phương.

Đầu bên kia, mẹ Hà dùng dăm ba câu đuổi bác gái Cận về nhà. Bà quay đầu nói thẳng: “Đại Ni, con bớt xen vào chuyện của Yến Tử đi. Ba mẹ của con bé còn chưa có chết đâu!”

Từ Đại Ni vừa nghe lời này thì biết những lời vừa rồi mình nói với bác gái Cận chắc đã bị mẹ chồng nghe thấy được. Cô ta lập tức cụp đuôi làm người, cười lấy lòng, nói: “Mẹ, con sai rồi! Con đi nhặt rau và rửa rau đây.”

Nói xong cô ta cầm lấy rau xanh mẹ Hà đặt ở trong góc khi vừa vào nhà nhanh như chớp, chạy tới bồn nước công cộng ở cuối hành lang.

Dạy dỗ con dâu xong, mẹ Hà xoay người hỏi: “Yến Tử, cơ thể của con đỡ hơn chút nào chưa? Con khỏe rồi cũng đừng suốt ngày ở trong nhà. Con đi hỏi thăm bạn học của con là sau khi tốt nghiệp sẽ như thế nào đi? Chuyện xem mắt mẹ đã nhờ thím Ngũ của con để ý giúp rồi.”

Nói xong lời này, bà lại vội vàng đi đến bồn nước bên kia. Không cần phải nói chắc chắn là đi xem chị hai có hay tiếp tục nói nhảm không?

Hà Ngọc Yến nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của mẹ Hà, cô tiếp tục sắp xếp lại ký ức tiếp nhận lúc trước nhưng càng sắp xếp lại cô càng cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.



Giữa trưa, cả nhà ăn cơm trưa.

Như lúc trước đã từng nói, Hà Ngọc Yến có ba người anh trai. Trong đó anh hai và anh ba đã kết hôn.

Anh hai Hà Dũng Ba là công nhân chính thức trong phân xưởng đóng gói. Chị dâu hai Từ Đại Ni là thôn dân công xã vùng ngoại thành. Hai người có một đứa con trai năm tuổi, nhũ danh Đại Bảo, đang học lớp Dục Hồng*.

(*Lớp Dục Hồng: là lớp đào tạo những người kế thừa Cách mạng. Đây là sản phẩm của thời kỳ Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc. Đây là một hình thức giáo dục sớm cho trẻ em trước khi vào tiểu học. Lớp Dục Hồng tương đương với lớp mẫu giáo hoặc mầm non.)

Anh ba Hà Dũng Đào là nhân viên tạm thời của trạm thu mua nông sản phụ. Chị dâu ba Giang Mỹ Cúc không có công việc nhưng ba ruột của chị ấy là trưởng ga của trạm thu mua. Nhà của anh ba có hai đứa con gai song sinh sáu tuổi tên là Bảo Châu và Bảo Linh, cũng đang học lớp Dục Hồng.

Anh tư Hà Dũng Hải độc thân, đang tham gia quân ngũ ở bên ngoài, bình thường rất ít về nhà. Nhưng hắn có quan hệ tốt nhất với nguyên thân.

Mà ba ruột của nguyên thân làm công nhân trong xưởng sản xuất bột mì. Mẹ ruột là nhân viên tạm thời ở phân xưởng đóng gói.