Chương 9

Nhìn thấy người rời đi, hàng xóm đang ở bên ngoài xem náo nhiệt đi đến từng người một.

“Ai da, Yến Tử, tại sao con vỗ ngực bảo đảm với người của tổ dân phố chứ? Ba mẹ con không ở đây, một cô gái nhỏ như con nên trốn ra ngoài.”

Sáng sớm hôm nay mẹ Hà dẫn hai người con dâu Từ Đại Ni, Giang Mỹ Cúc đi đến đất hoang ở gần đó để đào rau dại. Những người còn lại thì đi làm, đi học.

Khi người của tổ dân phố đến đây thì nhà họ Hà chỉ có một mình Hà Ngọc Yến. Hàng xóm xung quanh thấy chuyện vừa xảy ra, cho rằng Hà Ngọc Yến bị người khác lừa dối.

“Đúng vậy! Ba mẹ của con không muốn con xuống nông thôn đâu.” Một người bác gái họ Chu nhỏ giọng khuyên bảo lập tức khiến mấy bác gái khác phụ họa.

“Dì nói nè, Yến Tử con đừng có lòng dạ cao như vậy. Ngày hôm qua cái nhà họ Bao gì đó không phải khá tốt sao? Không thích nhà họ Bao thì chủ nhiệm Ngô cũng được. Đừng chọn tới chọn đi, cuối cùng cái gì cũng chưa vớt được mà đã xuống nông thôn rồi.”

Giọng nói này rất quen thuộc, Hà Ngọc Yến nhìn qua, quả nhiên là bác gái Cận ở nhà bên cạnh.

“Bác gái Cận, người của tổ dân phố cũng đến nhà dì động viên sao? Lệ Lệ nhà dì có muốn xuống nông thôn không?”

Hà Ngọc Yến không để ý tới giọng điệu châm chọc của bác gái Cận, ngược lại trực tiếp hỏi chuyện của Lý Lệ Lệ.

Nói về người của tổ dân phố thì bác gái Cận rất nén giận. Nếu không phải Hà Ngọc Yến đắc tội với người khác thì tại sao người của tổ dân phố lại tới cửa động viên chứ? Không nhìn thấy nhà máy khác không có chuyện này sao.

“Sao thế? Làm sao vậy?”

Bác gái Cận vừa định mắng thành tiếng đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói của mẹ Hà. Mồm mép của mẹ Hà rất nhanh nhẹn, bác gái Cận thật sự không muốn trêu chọc đối phương. Vì vậy bà ta nghẹn cơn tức giận lại, cũng ngậm miệng lại.

Những hàng xóm khác xung quanh nhìn thấy mẹ Hà trở về thì mồm năm miệng mười nói rõ ràng mọi chuyện.

Mẹ Hà vừa nghe thì lập tức hiểu rõ chuyện xảy ra, bà cố gắng mỉm cười tiễn hàng xóm ra khỏi nhà sau đó lập tức hỏi: “Yến Tử, tại sao con có thể đồng ý với người của tổ dân phố xuống nông thôn chứ?”

Hà Ngọc Yến lắc đầu: “Mẹ, con không đồng ý. Con chỉ nói là sẽ phối hợp với chính sách. Bây giờ còn một khoảng thời gian nữa mới tới thời điểm báo danh xuống nông thôn, chúng ta còn có thể nghĩ cách khác.”

“Có thể nghĩ cách gì chứ! Vốn mẹ tính nếu xem mắt không thành công mà lại không tìm thấy công việc thì nhờ người kéo dài một khoảng thời gian cho con.”

Lúc này thanh niên trí thức xuống nông thôn cũng không điều tra quá nghiêm mật. Nếu không muốn xuống nông thôn thì có thể tiêu tiền nhờ người tìm quan hệ kéo dài thời gian xuống nông thôn. Trong khoảng thời gian này có một số người có khả năng tìm được cách không xuống nông thôn.

Nhưng bây giờ người của tổ dân phố đã tới rồi, bà nghĩ lại trong đó có công sức của nhà họ Bao thì trái tim trầm xuống.

Cố tình lúc này Từ Đại Ni lại nói thầm ở bên kia: “Nhà họ Bao này trả thù rồi, chắc là sẽ không trả thù đến nhà chúng ta có đúng không?”

“Con sợ như vậy thì có thể trốn về nhà mẹ đẻ.”

Mẹ Hà tức giận mắng lại một câu, tiếp theo buồn rầu hỏi: “Yến Tử, chuyện này không dễ giải quyết đâu.”

Hà Ngọc Yến nhún vai: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Con cảm thấy chuyện này sẽ không đến bước kia.”

Không chờ Hà Ngọc Yến nói xong, cửa gỗ đang đóng bị đẩy ra. Tiếp theo là vài tiếng đập cửa.

Cửa vừa mở ra, không chờ Hà Ngọc Yến thấy rõ ràng người tới thì đã nghe thấy đối phương kích động reo lên: “Thật tốt quá! Mẹ Yến Tử, đối tượng lần này bảo đảm Yến Tử hài lòng.”

***

6 giờ sáng ngày hôm sau, Hà Ngọc Yến thức dậy. Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần hiếm hoi, nhà ngang cũng không ầm ĩ mà cô dậy sớm như vậy cũng không vì chuyện khác, vẫn là vì chuyện xem mắt.

Ngày hôm qua thím Ngũ lại đây lại giới thiệu cho cô một đối tượng xem mắt.

Người này tên gọi Đổng Kiến Thiết, năm nay 22 tuổi, là nhân viên khoa tiêu thụ của nhà máy máy móc số ba Bắc Thành. Công việc khá tốt nhưng điều kiện trong nhà lại không ổn mấy. Nhiều năm trước ba ruột vì bảo vệ tài sản nhà nước mà hy sinh. Trong nhà chỉ còn lại một người mẹ không có công việc lôi kéo nuôi ba đứa trẻ trưởng thành.

Không sai, trong nhà người này có ba chị em. Chị hai đã kết hôn, còn có một đứa em trai út mồ côi từ trong bụng mẹ, năm nay 8 tuổi. Trong khu nhà chung do nhà máy phân phối.

Điều kiện như vậy không coi là quá tốt, nếu không cũng sẽ không kéo dài tới 22 tuổi còn chưa tìm được đối tượng thích hợp.

Sở dĩ bà ấy giới thiệu đối tượng này cho cô cũng là do đã hỏi thăm, biết vị đồng chí Đổng Kiến Thiết có danh tiếng rất tốt trong nhà máy máy móc. Ngoại trừ điều kiện trong nhà không ra gì thì những cái khác đều rất không tệ.