Chương 12

Không chỉ thăm hỏi đơn thuần, hai người họ còn thuật lại cuộc hội thoại ly kỳ giữa Văn Trạch Tài và Vu Quảng Bình. Sau khi nghe xong, mọi người đều bật ngửa, thì ra…thì ra chuyện xui xẻo này đã được tiên đoán trước, thế mà không ai thông báo cho họ tiếng nào, thiệt tình… Về điều này, Văn Trạch Tài rất rõ ràng, phàm ở đời người ta chỉ tin tưởng những gì mắt thấy tai nghe hoặc chọn tin những gì bản thân muốn tin mà thôi. Kể cả sáng nay Vu Quảng Bình và Đỗ Lập An có nói ra thì cũng chưa chắc có mấy người để tâm tới lời cảnh báo của anh - một kẻ mang danh lưu manh và khốn nạn nhất nhì thôn.

Tại ký túc xá thanh niên trí thức, Vu Quảng Bình và Đỗ Lập An đang nằm liệt trên giường rên hự hự. Bởi vì số lượng thanh niên trí thức thì đông mà cơ sở hạ tầng lại hạn chế thành ra phải chịu cảnh một phòng chen chúc mấy người.

Nghe tin bạn cùng phòng gặp nạn, Củng Dương hớt hơ hớt hải chạy về, hốt hoảng hỏi dồn dập: “Thấy bảo trước khi các anh lên núi, Văn Trạch Tài đã ra sức ngăn cản. Chuyện này có thật không?”

Văn Trạch Tài, Văn Trạch Tài, sao lắm người nhắc tới thằng khốn đó thế không biết, Vu Quảng Bình nhăn nhăn nhó nhó, mất kiên nhẫn quát lên: “Anh nghe kẻ nào đồn bậy đồn bạ thế hả?

Hắn ra sức ngăn cản lúc nào? Chỉ thở mỗi câu huyết quang tai ương rồi thôi. Không biết ăn cái quỷ gì mà miệng thúi thế, đúng là…”

“Miệng quạ đen!” Đỗ Lập An tiếp lời rồi khó nhọc cố gắng trở mình cho đỡ mỏi.

Củng Dương nhíu chặt mày, hỏi tiếp: “Hai anh cho rằng hắn thực sự tính được hay chỉ là đoán mò?”

Vì chuyện của Vương Thủ Nghĩa cho tới nay vẫn là giai thoại được đông đảo người dân mang ra bàn luận tại các buổi trà dư tửu hậu. Dường như tất cả mọi người đều vô cùng tò mò muốn biết Văn Trạch Tài có thật sự biết coi bói đoán mệnh hay không? “Dù thế nào tôi cũng không tin.” Vu Quảng Bình ném lại một câu rồi kéo chăn trùm kín đầu vì không muốn tiếp tục cái đề tài chán ngắt này nữa.

Đỗ Lập An nằm ngửa, mở to mắt nhìn trân trân lên trần nhà một hồi lâu mới chậm rãi cất lời: “Tôi cảm thấy dạo gần đây Văn Trạch Tài thay đổi rất nhiều. Không lẽ mấy anh không nhận ra sao? Rõ ràng trước đây anh ta rất kiêu ngạo, ngông nga ngông nghênh khinh thường mọi người trong khi bản thân mình thì chẳng ra làm sao cả, tật xấu đầy rẫy, tính tình quái đản. Nhưng sáng nay tôi cảm thấy khí chất và ngay cả cách nói chuyện của anh ta cũng khác biệt rõ rệt.”

Vu Quảng Bình lập tức kéo chăn xuống, sắc mặt từ phẫn nộ dần chuyển sang nghi hoặc, khó hiểu. Anh phát biểu cảm nghĩ: “Lập An nói đúng, tôi cũng cảm nhận được sự biến hoá của anh ta, không phải lớn thường đâu, mà là rất lớn đấy.”

Đúng lúc này nữ thanh niên trí thức Lý Vũ Tình hỗ trợ bưng cơm lên tới nơi, vừa hay nghe được trọn vẹn câu này, cô bật cười: “Người ta đều nói lãng tử quay đầu quý hơn vàng. Tôi thấy Văn thanh niên trí thức thực sự sửa đổi rồi.”

Thoáng thấy người đẹp, Củng Dương vội vàng đứng dậy nhường chỗ: “Thanh niên trí thức Lý, cô ngồi đi.”

Lý Vũ Tình bước vào, đặt hai phần cháo lên bàn rồi xua tay: “Thôi tôi không ngồi đâu, tôi còn bận nhiều việc lắm. Anh Vu, anh Đỗ, đồ ăn của hai anh tôi để ở đây nha. Mau ăn cho nóng.”

Nói rồi, cô lập tức xoay người đi ngay.

Củng Dương tiu nghỉu đuổi theo bóng lưng người đẹp, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi thất bại ê chề.

Tình huống nhạy cảm, cả Đỗ Lập An lẫn Vu Quảng Bình đều không dám lên tiếng, chỉ khẽ liếc nhau một cái rồi im lặng cúi đầu húp cháo.

Nhờ sự tuyên truyền không biết mệt mỏi của hai thôn dân Ất, Giáp, gần như toàn bộ dân làng từ trẻ con cho đến ông già bà cả không ai không biết Văn Trạch Tài có thêm nghề phụ là coi bói đoán mệnh. Tuy nhiên việc này còn quá mơ hồ nên mỗi người theo đuổi một lập trường riêng.

Vài người thẳng thắn nhận định Văn Trạch Tài chỉ là một tên vô dụng, chẳng có tài cán quái gì; trong khi đó một vài người khác ôm ngờ vực, bán tín bán nghi; còn những người chơi hệ tâm linh thì bắt đầu tin sái cổ.

Hôm nay đi làm, ngay từ đầu buổi sáng Điền Tú Phương đã ngờ ngợ cảm thấy hình như bầu không khí có gì đó kỳ kỳ thì phải, bởi những người trước giờ luôn đi theo nịnh bợ Dương Diễm Cục thì nay đột nhiên lại quay qua cười với cô, không những vậy còn chủ động chào hỏi, bắt chuyện nữa chứ. Chả lẽ bữa nay mặt trời mọc đằng Tây à?

Rõ ràng mới hôm qua còn lườm nguýt đá xéo, ấy vậy mà hôm nay đã chị chị em em ngọt xớt rồi.

Quả thật là chịu không nổi. Điền Tú Phương gượng gạo đối phó đôi câu rồi chạy biến tới chỗ Chu Xuân Hoa, bày ra bộ mặt khó hiểu: “Chị có biết hôm nay bọn họ bị gì không? Em cứ thấy sao sao ấy!”

Chu Xuân Hoa hết sức kinh ngạc nhìn Điền Tú Phương. Tất nhiên chị chả thèm quan tâm thái độ của mấy người phụ nữ kia, cái khiến chị bất ngờ hơn cả chính là việc Điền Tú Phương không hề hay biết điều gì. Ủa? Lạ lùng nhỉ, rõ ràng chồng em ấy liên quan trực tiếp đến chuyện này mà?!

Chu Xuân Hoa nhướng mày: “Ơ, thế em không biết đã xảy ra chuyện gì à?”

Điền Tú Phương mơ hồ: “Chuyện gì cơ ạ?”

Chu Xuân Hoa thương tình kể lại một lượt: “Hôm qua chồng em đã nhắc nhở mấy thanh niên trí thức không nên lên núi săn bắt vì sẽ gặp phải huyết quang tai ương. Nhưng bọn họ không nghe cứ nằng nặc đi. Kết quả là hai nam thanh niên trí thức cùng sáu thôn dân bị lợn rựng húc bị thương. Nhẹ thì xây xước chảy máu, nặng thì gãy cả chân. Như thế chả phải trùng khớp với lời cảnh báo của chồng em hay sao?”

Nói rồi, chị hất hàm về phía mấy người phụ nữ đột nhiên niềm nở lạ thường: “Chắc bọn họ biết Văn thanh niên trí thức bản lĩnh cao cường cho nên không dám đắc tội với em.”

Điền Tú Phương nhíu nhíu mày, đang định cất lời thì Dương Diễm Cúc mặt nặng mày nhẹ đi phớt qua.

“Mặc kệ cô ta, lúc nào cũng thích kiếm cớ gây sự.” Chu Xuân Hoa trấn an Điền Tú Phương rồi quay sang trừng mắt cảnh cáo Dương Diễm Cúc.

Bên khu làm việc của đám đàn ông, Lý Đại Thuận vừa cuốc đất vừa tranh thủ trò chuyện với Văn Trạch Tài: “Mẹ tôi bảo hôm nay mời anh sang nhà chúng tôi ăn cơm.”

Văn Trạch Tài nghi hoặc hỏi: “Mời cơm? Vì lý do gì?”

“Vì anh đã cứu hai chúng tôi nên mẹ tôi muốn cảm ơn anh.” Lý Đại Thuận toét miệng cười, giơ tay chỉ vào ngực mình rồi lại trỏ qua Lâm Ái Quốc đang đứng đối diện.

Văn Trạch Tài dừng tay chỉnh đốn lại cái cuốc tiện thể đưa mắt nhìn thoáng qua đám người vẫn trộm đánh giá mình từ đầu buổi tới giờ, ngẫm nghĩ một hồi anh liền nói: “Được thôi, nhưng phiền anh báo với thím Lý một tiếng, tôi muốn đưa vợ con theo cùng.”

Ôi gì chứ cái này quá đơn giản, Lý Đại Thuận cười to: “Được thế thì còn gì bằng, mẹ tôi thích trẻ con cực kỳ, có Hiểu Hiểu sang chơi bà càng vui ấy chứ.”

Thời gian gần đây Điền Kiến Quốc đang tập trung dạy Vương Thủ Nghĩa cách điều khiển máy kéo. Sau khi kết thúc buổi học sáng nay, anh tính ra đồng kiểm tra tiến độ công việc nhưng nào ngờ đi tới đâu cũng đều nghe thấy mọi người râm ran bàn tán về chủ đề bói toán của thằng em rể Văn Trạch Tài. Mặc dù hơi khó chịu một chút nhưng Điều Kiến Quốc không nói gì, anh chỉ thoáng nhíu mày rồi tiếp tục làm việc của mình.

Mà lúc này, tại Điền gia, bà Điền đang lúi húi quét tước ngoài sân còn Ngô Mai thì cặm cụi dọn dẹp phía trong nhà. Tuy nhiên làm được một lúc chị phải dừng lại, giơ tay chống eo, nhăn nhó than phiền: “Sao lần này đau lưng thế không biết?!”

Nghe vậy bà Điền lập tức trừng mắt mắng: “Bầu bì thì phải để ý chứ, cứ cúi thấp như vậy bảo sao không đau lưng mỏi eo. Mẹ đã bảo bao lần mà con có nghe đâu.”

Ngô Mai cười trừ: “Con khoẻ mà nên tranh thủ đỡ đần mẹ mấy việc vặt, chứ ngồi không cũng chán…”

Đang nói thì bất chợt phát hiện ra thằng Đại béo đang lôi lôi kéo kéo Hiểu Hiểu đi ra phía cổng, Ngô Mai lập tức gọi giật giọng: “Đại béo, con định đưa em đi đâu đấy?”

Đại béo giật mình, vội vàng buông tay Hiểu Hiểu ra, đảo đảo mắt kiếm cớ nói dối: “Chúng con định ra ngoài chơi một chút.”

Rất tiếc âm mưu đã bị Tiểu béo vạch trần: “Không phải đâu, anh cả muốn chơi xe của Hiểu Hiểu.”

Ngô Mai quát lớn: “Xe cái gì mà xe. Cô út không có ở nhà dắt nhau sang đấy làm gì? Đưa em vào trong này chơi cho mát, khẩn trương lên!”

Vì không có con gái nên Ngô Mai cực kỳ thích Hiểu Hiểu, đã thế con bé lại ngoan ngoãn đáng yêu nữa chứ, chẳng bù cho hai thằng giặc nhà cô, sểnh ra một tí là chạy đi nghịch bẩn, quậy phá, đánh nhau. Chỉ quản hai đứa nó thôi cũng mệt bở hơi tai rồi!

Mẹ đã hạ lệnh nếu không nghe thể nào cũng no đòn cho xem, Đại béo ỉu xìu, miễn cưỡng quay về nhưng vừa xoay đầu một cái nó liền phát hiện cách đó không xa có một bà già đang nhìn chằm chằm về hướng này. Đại béo hoảng sợ la toáng lên rồi lôi xềnh xệch Hiểu Hiểu cùng Tiểu béo vào trong sân. Hiểu Hiểu phản ứng không kịp, chân nọ vướng chân kia thiếu chút nữa ngã ụp mặt xuống đất. Cũng may bà Điền nhanh tay nhanh mắt chạy lại đỡ kịp.

Bà lập tức quay sang mắng Đại béo: “Nhìn thấy cái gì mà hoảng hốt dữ vậy, tí thì làm ngã em đây này. Phải cận thận chứ!”

Đại béo sợ hãi núp sau lưng mẹ, chỉ dám ló ra cặp mắt, run rẩy nói: “Bà nội, bà già điên đang đứng ngoài cổng nhà mình kia kìa.”

Bà Điền và Ngô Mai nhất thời sửng sốt, lập tức lùa hết đám trẻ vào phòng khách rồi mới đi ra ngoài xem thực hư thế nào.

Đập vào mắt họ là một bà già lụ khụ lưng còng, thân hình gầy trơ xương, trên mặt xếp đầy nếp nhăn nhưng đôi mắt lúc nào cũng trừng lớn, dại ra và vô hồn khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy lạnh sống lưng.

Quả nhiên đúng là bà già điên thật.

Bà Điền hít sâu một hơi trấn an bản thân rồi cố gắng kéo kéo khoé miệng, líu ríu hỏi: “Thím… thím…có chuyện gì không….?”

…….

Theo sự chỉ đạo của mẹ, Ngô Mai tức tốc chạy xuống ruộng tìm Văn Trạch Tài. Vừa sợ vừa hoảng, chị nói câu được câu mất, cũng may Văn Trạch Tài hiểu ra vấn đề. Nhưng vì bất ngờ và trong khoảng thời gian quá ngắn nên anh chưa kịp định hình danh xưng “bà già điên” là để chỉ ai.

Anh nhíu mày hỏi: “Bà già điên tìm em?”

Ngô Mai gật như bổ củi: “Đúng đúng, hiện bà ấy đang ngồi trong nhà mình, chẳng nói chẳng rằng gì cả, bảo đi cũng không đi cứ ngồi đực mặt ra đấy. Mẹ hết cách rồi nên mới bảo chị ra đây tìm dượng. Yên tâm đi, chị đã đánh tiếng với đồng chí Chu rồi, dượng được phép về trước giờ tan tầm.”

Nghe vậy, Văn Trạch Tài trực tiếp vác quốc lên vai rồi nói với Ngô Mai: “Chị em mình đi thôi.”

Trên đường về, Văn Trạch Tài đã kịp lục lại ký ức, nhớ ra “bà già điên” là ai.

Kể ra thì hoàn cảnh của bà ấy vô cùng đáng thương. Năm nay đã ngoài 70 tuổi nhưng cả cuộc đời phủ đầy tang thương và đau khổ. Goá bụa từ khi còn rất trẻ, một mình gồng gánh nuôi dạy ba thằng còn trai. Nhưng nào ngờ đâu, tại hoạ cứ liên tiếp giáng xuống, thằng con lớn bị ném đá đến chết, thằng thứ hai thì bị lũ cuốn trôi, còn mỗi thằng út cũng bị người ta dụ dỗ bắt cóc mất.

Gần như mất hết tất cả, chỉ còn lại một tia hy vọng cuối cùng, cứ thế bà điên dại lao đi khắp nơi tìm con. Nhưng giữa biển người mênh mông biết tìm ở đâu bây giờ? Bà chỉ có thể lang thang trong vô vọng… Ước chừng năm năm sau, bà được một người tốt bụng đưa trở về thôn nhưng lúc này đây tinh thần đã không còn tỉnh táo nữa rồi…