Chương 5

Thấy Điền Tú Phương bần thần đứng bất động tại chỗ, mấy người phụ nữ làm việc gần đó liền quan tâm chạy lại hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Điền Tú Phương nuốt nuốt nước miếng do dự một lát rồi thuật lại toàn bộ lời Văn Trạch Tài đã nói với chị dâu lúc ban trưa. Y như rằng, tất cả mọi người không hẹn mà cùng rơi vào trạng thái kinh sợ tột độ. Thậm chí Dương Diễm Cúc đang đứng hóng hớt phía xa xa kia cũng phải trợn mắt há mồm. Trời má, ghê vậy?! Rốt cục là chó ngáp phải ruồi hay Văn Trạch Tài thực sự biết coi bói???

Không chỉ đám nông dân dưới ruộng xôn xao mà ngay cả Điền đội trưởng cũng bàng hoàng sửng sốt. Nghe con dâu chạy lại thông báo mà ông không dám tin vào tai mình. Chuyện này lạ lùng quá, sao trước giờ không nghe nói nó có biệt tài này nhỉ?!

Tin đồn cứ thế râm ran, theo tiếng gió lan tận sang chỗ mấy anh em bên này. Lý Đại Thuận tức tốc kéo Văn Trạch Tài ra một góc, tỏ vẻ thần bí thì thà thì thầm: “Này, anh coi bói cho bà chị dâu nhà anh thật hả? Thế là chị ta cũng trả anh mười đồng tiền phải không?”

Văn Trạch Tài lắc đầu: “Cái đó không tính là coi bói. Tôi chỉ căn cứ vào những đặc điểm hiện lên trên khuôn mặt rồi nói trước những điều sắp diễn ra. Vả lại nếu hôm nay tôi không nói thì sang tháng sau chị ấy cũng tự biết. Vậy cho nên tôi không thu phí.”

Vốn dĩ chỉ tò mò hỏi đại một câu ai ngờ lại thu hoạch được kết quả vượt ngoài mong đợi, thế là Lý Đại Thuật vội vàng đưa tay xoa xoa mặt, sau đó dí sát về phía Văn Trạch Tài: “Đây, cái bản mặt tôi đây, anh nhìn hộ cái coi!”

Văn Trạch Tài lập tức chìa tay ra, thản nhiên nói: “Nhìn bề ngoài có vẻ khá đấy, tôi lấy anh hai đồng thôi.”

Lý Đại Thuận trợn trắng mắt: “Cái gì, sao vừa rồi anh bảo cái này không tính là coi bói.”

“Không giống nhau, đây là anh chủ động mở miệng hỏi.” Văn Trạch Tài khẽ cười.

Nói một cách công tâm thì ngoại hình của Văn Trạch Tài thuộc diện điển trai, tuấn tú, ngũ quan hài hoà, tinh tế. Chỉ mỗi tội “nguyên chủ” trước đây cứ nhăn nhó, cấm cảu đâm ra trông mặt mũi lúc nào cũng tối om om, khó chịu vô cùng. Thế nhưng hôm nay đã khác hẳn hôm xưa, thần thái thay đổi, khí chất thay đổi, cả người như được khoác lên tấm áo mới, sạch sẽ và sáng sủa hơn hẳn, không những vậy lại còn biết cười nữa chứ. Ôi thánh thần ơi, nụ cười như mùa thu toả nắng thế này có chết không cơ chứ, đến cả Lý Đại Thuận cũng ngây ngẩn mất mấy giây mới hoàn hồn được, anh gãi gãi đầu, bẽn lẽn mặc cả: “Một đồng được không? Tôi không có nhiều tiền riêng!”

Haiza, khổ lắm! Dưới sự giám sát kỹ lưỡng và con mắt nhìn thấu vạn vật của mẹ thì cậu không tài nào giấu tiền được. Chỉ cần thò ra xu nào là bị tịch thu ngay tắp lự!

Nhớ tới hình ảnh gầy gò ốm yếu của Điền Tú Phương và Hiểu Hiểu, dường như Văn Trạch Tài không cần suy nghĩ mà nhận lời ngay: “Được!”

Nhận được sự đồng ý, Lý Đại Thuận mừng húm. Anh ta bất giác đứng thẳng lưng, hồi hộp thúc giục: “Vậy anh nói đi, mau lên!”

Tuy nhiên, Văn Trạch Tài chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, đáp tỉnh bơ: “Tiền trao cháo múc!”

Lý Đại Thuận ỉu xìu: “Anh trai à, đi làm ruộng có ai mang theo tiền bao giờ. Hay là tối nay ăn cơm xong tôi qua nhà tìm anh nha?”

“Ừ!” Văn Trạch Tài khẽ gật đầu rồi thầm thở dài, Trạch Tài ơi là Trạch Tài, cuối cùng cũng có ngày vì một đồng tiền mà phải khom lưng, hm…thật là một trải nghiệm hết sức mới mẻ và lạ lẫm!

Ở một diễn biến khác tại Điền gia, cả Điền đội trưởng lẫn vợ đều vui mừng khôn xiết. Vốn dĩ ông bà chỉ có hai người con là Điền Kiến Quốc và Điền Tú Phương, tính ra thì hơi ít vậy nên ông bà chỉ tâm tâm niệm niệm có thật đông cháu chắt đặng vui cửa vui nhà. Giờ đây sắp chào đón thêm một đứa cháu nữa, ước mơ thành sự thật, bảo ông bà không vui sao được.

Bởi thế cho nên lúc Văn Trạch Tài và Điền Tú Phương bước vào sân nhà liền ngửi thấy mùi thịt khô thơm ngào ngạt điếc cả mũi.

Thoáng trông thấy bóng dáng mẹ, Hiểu Hiểu lập tức lao vυ"t ra, ôm chầm lấy một bên chân rồi cất giọng tràn đầy non nớt và ỉ lại: “Mẹ!”

“Hiểu Hiểu chiều này ở nhà với bà có ngoan không con?” Điền Tú Phương mỉm cười dịu dàng, hơi khom lưng bế bổng con gái yêu lên. Đừng nhìn tay chân cô mảnh khảnh mà lầm tưởng là yếu đuối nha, cô khoẻ lắm đấy, có thể dễ dàng nâng Hiểu Hiểu gọn hơ. Với lại Hiểu Hiểu nào có to béo gì cho cam, năm tuổi rồi mà bé tí như con mèo hen ấy.

Hiểu Hiểu tít mắt cười ngọt ngào: “Dạ, có ngoan ạ!”

Đứng đằng sau trông thấy màn đối đáp của hai mẹ con dễ thương quá, Văn Trạch Tài cũng muốn gần gũi với Hiểu Hiểu nên làm mặt quỷ chọc con bé. Ai dè Hiểu Hiểu chỉ len lén nhìn một chút liền vội vàng úp mặt vào ngực mẹ.

Mãi sau, bé con mới ngẩng đầu lên thỏ thẻ bật mí: “À hôm nay bà ngoại xào thịt đấy mẹ ạ, mới ngửi mùi thôi mà con đã thấy ngon rồi.”

Giọng Hiểu Hiểu càng hào hứng, phấn khích bao nhiêu thì Văn Trạch Tại càng cảm thấy chua xót bấy nhiêu. Thật là tội nghiệp con bé!

Trong khi ấy Điền Tú Phương lại chẳng đa sầu đa cảm giống chồng, cô ôm chặt lấy con gái, hoà chung niềm vui với con: “Ngon thế cơ á? Vậy từ giờ Hiểu Hiểu phải ngoan ngoãn hơn, nghe lời bà ngoại nhiều hơn, có biết không?”

Hiểu Hiểu vội vàng gật đầu đồng ý ngay.

Đúng lúc này giọng Đại béo oang oang vọng ra từ gian bếp nhỏ: “Hiểu Hiểu ơiii, mau vào gặm xương, nhanh lên không hết!!!”

Nghe vậy, Hiểu Hiểu gấp gáp giật giật hai chân tỏ ý muốn rời đi. Điền Tú Phương lắc đầu bật cười rồi cúi người đặt con xuống. Cơ hồ chân vừa chạm đất một cái là Hiểu Hiểu cuống cuồng chạy biến vào trong bếp.

Đợi con gái đi rồi, Văn Trạch Tài mới bày tỏ cảm xúc: “Tú Phương, em hãy tin tưởng anh. Anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với mẹ con em, tuyệt đối không khốn nạn như trước đây nữa.”

Điền Tú Phương thoáng bất ngờ, ngàn vạn lần cô không nghĩ Văn Trạch Tài sẽ nói những lời này ngay tại đây. Thế nhưng cô cũng không đủ dũng khí để quay lại xác nhận xem thái độ của anh là thật hay giả. Bởi trong trí nhớ của cô, Văn Trạch Tài luôn cao ngạo, tự cho mình là người có học thức, có văn hoá nên mặc sức coi khinh và rẻ rúng cả gia đình nhà vợ. Cho nên Điền Tú Phương mới không dám xoay người vì sợ sẽ nhận lấy thất vọng ê chề.

Đợi thật lâu mà vợ không nói lời nào, Văn Trạch Tài hít sâu một hơi rồi kiên định nhấn mạnh: “Xin em cho anh thêm một cơ hội nữa.”

Xin? Trời đất ơi, cái gì cơ? Điền Tú Phương hoàn toàn chấn động. Nếu cô nhớ không lầm thì kể từ khi lấy nhau về tới giờ, đây là lần đầu tiên Trạch Tài nhún nhường khép nép, chịu hạ mình nói ra lời cầu xin.

Đang lúc Điền Tú Phương lúng túng không biết nên trả lời ra sao thì cha bất ngờ bước ra. Nhờ vậy mà thoát khỏi tình huống khó xử, cô len lén thở phào nhẹ nhõm, may quá!

Kỳ thực ông Điền hơi sốt ruột vì đã quá giờ tan tầm mà chưa thấy các con về, đang tính ra ruộng xem thế nào thì ai dè lại bắt gặp hai đứa chúng nó đứng ở trong sân kéo kéo đẩy đẩy. Tức thì, ông nhíu chặt mày, lạnh giọng quát: “Tú Phương xuống bếp giúp mẹ nấu cơm đi, còn anh… theo tôi vào đây.”

Văn Trạch Tài sờ sờ cánh mũi rồi ngoan ngoãn nối gót cha vợ đi vào phòng khách.

Dõi theo bóng lưng chồng cho tới khi khuất dạng, Điền Tú Phương mới yên lặng rũ mắt, khe khẽ buông tiếng thở dài, anh làm cô bối rối quá, không biết nên tin hay là không đây?! Liệu rằng ôm hy vọng rồi có phải nhận lấy thất vọng nữa không?

Trong khi vợ đang miên man suy nghĩ thì Văn Trạch Tài lại ngồi đần ra như khúc gỗ bởi Điền đội trưởng có vẻ không muốn nói chuyện còn anh thì nhất thời không biết nên chọn đề tài nào cho thích hợp. Nấn ná tới lui, đang chuẩn bị mở miệng thì bất thình lình Điền đội trưởng cất tiếng trước: “Rốt cuộc anh định thế nào?”

Dứt lời, ông nhìn xoáy vào mắt người con rể rồi mới từ tốn nói tiếp: “Năm ấy khi anh theo đuổi Tú Phương, tôi đã một mực phản đối. Nhưng là anh, chính anh quỳ cả đêm trước cửa nhà tôi, sau đó vỗ ngực hứa với tôi và Kiến Quốc rằng suốt đời này sẽ đối xử tốt với con bé. Thế nhưng thực tế thì sao, anh đã làm gì với vợ anh, với con gái anh hả? Thử tuỳ tiện hỏi đại một người dân xem họ nhận xét như thế nào. Cách hành xử và thái độ của anh có xứng đáng làm chồng, làm cha hay không?”

Càng về cuối câu, lửa giận càng tăng cao, trong giọng nói của ông chất chứa rất nhiều tầng cảm xúc từ xót xa, hối hận cho tới phẫn nộ và cuối cùng là bất lực. Còn Văn Trạch Tài chỉ biết cúi gằm mặt, nhất thời không biết đối diện với vấn đề này ra sao.

Sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, Văn Trạch Tài bước lên hai bước rồi quỳ gối trước mặt Điền đội trưởng, dõng dạc tuyên bố: “Cha vợ, từ giở trở đi con sẽ quyết tâm thay đổi, tuyệt đối không trốn tránh trách nhiệm nữa. Con đảm bảo sẽ mang đến cho hai mẹ con cô ấy một cuộc sống ấm no và hạnh phúc.”

“Anh…” Ông Điền thoáng sửng sốt rồi khẽ cười chua chát: “Năm đó anh cũng quỳ trước mặt tối, thề thốt những lời hoa mỹ!”

Để tăng tính thuyết phục, Văn Trạch Tài đặt một tay lên l*иg ngực trái, nhìn thẳng vào mắt cha vợ, kiên định nhấn mạnh từng chữ: “Con xin thề nếu lần này lại dối gạt mọi người nữa, thì Văn Trạch Tài con sẽ bị trời tru đất diệt, chết không có đất chôn thân!”

Ông Điền không vội trả lời ngay mà nhìn sâu vào mắt Văn Trạch Tài như muốn xuyên qua đó đọc thấu nội tâm đối phương. Hai người cứ đấu mắt giằng co như thế một hồi lâu, cuối cùng ông Điền cũng đành nhường một bước: “Thôi được rồi, anh đứng dậy đi. Nói thì dễ làm mới khó.

Nếu có bản lĩnh thì anh hãy chứng minh cho tất cả mọi người cùng thấy.”

Văn Trạch Tài mím chặt môi bày tỏ ý chí kiên quyết: “Nhất định con sẽ làm được, thưa cha!”

Bữa cơm tối nay vẫn thiếu vắng Điền Kiến Quốc. Tận khi vợ chồng Văn Trạch Tài đưa con gái về nhà nghỉ ngơi, Điền Kiến Quốc mới lái máy kéo về tới nơi.

Vất vả cả một ngày trời, cơ thể tương đối thấm mệt nhưng việc đầu tiên sau khi vào nhà là phải báo cáo toàn bộ tình hình với cha.

Điền Kiến Quốc sở hữu gương mặt góc cạnh đậm chất đàn ông với đôi lông mày rậm và cặp mắt to tròn đầy chính khí. So ra thì thể hình của anh còn cao lớn, vạm vỡ hơn cả Điền đội trưởng thế nhưng giọng nói lại trầm ấm, tình cảm chứ không hùng hồn, uy nghiêm như cha: “Lần này Vương Thủ Nghĩa bị thương nặng lắm cha ạ. Cũng may gặp được bác sĩ giỏi nên uống thuốc một cái là cầm được máu ngay, người cũng không còn sốt nữa. Nhìn chung nguy hiểm đã qua, giờ chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt là được.”

Đáng lẽ phải lưu lại bệnh viện hai ngày theo dõi cho chắc chắn nhưng vì tiếc tiền nên Vương Thủ Nghĩa đòi về ngay.

Điền đội trưởng rít một hơi thuốc, hơi híp mắt hỏi: “Đã nhờ vả hàng xóm xung quanh chưa?”

Điền Kiến Quốc gật đầu: “Sắp xếp xong hết rồi cha ạ, đêm nay anh Liễu sẽ sang ngủ chung để tiện bề chăm sóc Vương Thủ Nghĩa.”

Ông Điền gật gù: “Được rồi, con vào thăm vợ con đi.”

Nhất thời Điền Kiến Quốc chưa kịp hiểu lời này của cha là có ý gì. Thấy vậy bà Điền liền cười nói: “Vợ con có thai rồi.”

Điền Kiến Quốc hết sức bất ngờ rồi sau đó vỡ oà hạnh phúc, nhưng anh vẫn không quên hỏi thăm tình hình em gái: “À đúng rồi cha, còn chuyện của Tú Phương và cái thằng đó phải tính làm sao bây giờ?”

Ngày đó chứng kiến bộ dạng vô cùng thảm thương của em gái và cháu ngoại, Điền Kiến Quốc hận không thể một phát quăng thẳng thằng chó đó xuống sông làm mồi cho cá!

Nhắc đến vấn đề này, ông Điền cũng không biết phải giải quyết thế nào, hiện lòng ông cũng rối bời lắm. Ông ném điếu thuốc đang cháy dở xuống đất, di mạnh hai cái rồi xoay người bỏ về phòng. Trước khi đi, ông nhàn nhạt để lại một câu: “Từ từ nhìn xem thế nào.”

Điền Kiến Quốc nghiến răng nghiến lợi: “Còn nhìn cái gì nữa, cứ chần chờ lỡ nó đánh chết Hiểu Hiểu và Tú Phương thì sao?”

Bà Điền thở dài kéo tay thằng con lại: “Hôm nay nó quỳ xuống trước mặt cha con, hứa sẽ sửa đổi.”

Điền Kiến Quốc hừ lạnh: “Đổi? Cái ngữ nó thì đổi cái nỗi gì? Có mà chó không bỏ được tật ăn phân thì có!”

Cùng lúc đó, Văn Trạch Tài đang nghiêm chỉnh ngồi tại phòng khách nhà mình tiếp vị khách đầu tiên ở kiếp này.

Anh nhận lấy tờ tiền nhăn đùm của Lý Đại Thuận rồi đủng định cất lời: “Nào nói đi, cậu muốn hỏi điều gì?”

Lý Đại Thuận trố mắt ngạc nhiên: “Không phải anh bảo chỉ cần nhìn mặt là đoán được sao?”

Văn Trạch Tài khẽ nhếch khoé miệng, từ tốn giải thích: “Tướng mạo thể hiện rất nhiều điều.

Cùng một lúc không thể nói hết được. Chi bằng cậu nói cho tôi nghe cậu đang thắc mắc về vấn đề gì nhất, tôi sẽ giải đáp cho.”

Vừa hay Điền Tú Phương mới dỗ Hiểu Hiểu ngủ xong, đang định ra phòng khách uống ngụm nước thì tình cờ nghe được trọn vẹn lời này….