Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Đoàn Sủng Thiên Kim Thật

Chương 65: Sẵn sàng (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đầu tiên là người dẫn chương trình lên sân khấu, sau một bài hát chúc mừng, các lớp của hội diễn đi ra theo thứ tự, hai người dẫn chương trình bước sang một bên.

Từ khi con gái xuất hiện trên sân khấu Dung Lam chưa từng dời mắt khỏi con gái, thấy con gái không gầy đi thì biết cô đang thích ứng rất tốt ở trường.

Sống lưng Tô Định Bang thẳng tắp, im lặng.

Hai anh em Tô Sách và Tô Ngự cũng không nói chuyện, chỉ có khi em gái nhìn đến thì mới miễn cưỡng nở nụ cười vẫy tay chào.

Thẩm Tiêu tùy ý nhìn lướt qua Thẩm Kiều, ánh mắt dừng lại trên người cô gái mảnh mai bên cạnh.

Khuôn mặt cô bé như nước, da trắng nõn nà, mỗi cái nhíu mày và mỗi nụ cười cực kỳ giống với Lâm Y lúc trẻ.

“Kia chính là em gái.” Thẩm Thanh Tuyết bỗng nhiên mở miệng.

“Ừm.” Thẩm Tiêu gật đầu: “Là em gái con.”

Vốn dĩ Lâm Y đang nhìn Thẩm Kiều, không dám đặt ánh mắt lên người cô bé bên cạnh.

Trong lòng cảm thấy tội lỗi, đau lòng và hàng trăm cảm xúc đan xen, bà rất sợ nhìn cô bé, không dám đối mặt.

Nhưng khi nghe thấy lời con trai út nói với chồng, lại theo bản năng nhìn về phía bên đó.

Đúng lúc cô bé ngước mắt lên, chạm vào ánh mắt của bà.

Tất cả hoang mang trong lòng Lâm Y lập tức lắng lại khi chạm vào đôi mắt trong veo vô tội giống như nai con kia.

Tô Sính nhìn thêm một lần nữa thì nhận ra bà, là mẹ của Thẩm Kiều, đã từng gặp ở trạm dược liệu.

Mặt mày cô cong cong, khẽ gật đầu chào.

Trong lòng Lâm Y như bị sét đánh, lẩm bẩm với chính mình: “A Tiêu, dường như em nhìn thấy bóng dáng của anh trên người con bé.”

Đầu mày đang nhíu chặt của Thẩm Tiêu giãn ra: “Nguyên Bạch nói em gái rất giống nó.”

“Rất giống.” Khi chạm vào ánh mắt của Thẩm Kiều, Thẩm Thanh Tuyết theo bản năng tránh né: “Đặc biệt là khi em ấy và anh cả đứng cùng nhau, đôi mắt đó giống như tạc ra từ một khuôn vậy, ngay cả độ cong nhướng lên của đuôi mắt cũng giống.”



Thẩm Kiều vốn cho rằng ba mẹ đặc biệt đi cùng anh trai đến xem mình dẫn chương trình, nhưng ánh mắt của anh trai rất kỳ lạ, sự chú ý của ba mẹ cũng không ở trên người mình.

Nhìn theo ánh mắt của họ, ánh mắt dừng lại trên người cô gái có khuôn mặt yên tĩnh bên cạnh, cô ấy không kiềm được sự khó chịu trong lòng, thu hồi sự chú ý.

Có nhiều người nhìn Tô Sính ngoài sáng, cũng có người nhìn cô bé xinh đẹp trên sân khấu ở trong tối, đáy mắt lộ ra một chút không cam lòng.

Trần Diễm biết hôm nay có hội diễn văn nghệ nên kéo Trần Thế đến xem, nói là muốn nuôi dưỡng niềm tin cao cả của cậu từ nhỏ.

Bây giờ danh sách các tiết mục của hội diễn văn nghệ đều chính trực đến không thể chính trực hơn, tưởng nhớ các tiền bối cách mạng là sứ mệnh thuộc về thế hệ này.

Anh tìm một chỗ ở phía cuối ngồi xuống, thấy bên cạnh không có chỗ trống thì nói với bạn nhỏ: “Hay là em đứng xem để rèn luyện đi.”

Trần Thế hừ một tiếng, ngồi thẳng lên đùi anh.

Trần Diễm ghét bỏ “Chậc” một tiếng: “Gần đây em ăn cái gì mà nặng vậy? Chỉ mập lên chứ không dài ra gì cả.”

Trần Thế càng không muốn để ý đến anh.

Hội diễn văn nghệ kéo dài từ bốn giờ chiều đến sáu giờ tối, Thẩm Nguyên Bạch cũng đã xuống tàu, trên tay xách theo món quà chọn cho em gái từ cửa hàng bách hàng.

Lúc hội diễn mới bắt đầu, Diệp Tích đi vào đại lễ đường, bà ta tìm một nơi hẻo lánh nhất ở đằng sau ngồi xuống.

Ánh mắt bà ta dán sát vào Thẩm Kiều trên sân khấu.

Đó là con gái bà ta.

Trông thấy dáng vẻ hào phòng sáng sủa của cô ấy, chút áy náy cuối cùng với cô gái đó trong lòng Diệp Tích cũng biến mất không còn tăm hơi.

Nếu năm đó không đổi con và hoặc nó được tự bà ta nuôi lớn, bà ta hoàn toàn sẽ không gả cho Thư Kinh Nghiệp.

Ông ta kém thì sao chứ, cả nhà cũng là công nhân, điều kiện tốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »