Chương 76: Không giải thích được (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Định Bang trượt từ trên giường xuống, còn buồn ngủ khoác áo khoác: “Không phải còn có bếp gas thiên nhiên à...” Đυ.ng phải ánh mắt bất thiện của bà vợ ông lập tức thay đổi lời nói: “Lửa bếp củi nấu cái gì cũng ngon, Niếp Niếp muốn ăn mì? Để tôi nấu bà làm bạn với con gái ngoan đi.”

“Làm chuyện cỏn con gì cũng tốn nhiều thời gian như nhau.” Dung Lam bất mãn lẩm bẩm trong miệng, nghĩ đến con gái lại nhanh chóng trở về phòng.

Vốn dĩ ngày hai mươi là ngày nghỉ, bà dứt khoát xin nghỉ năm ngày cho con gái, hơn nữa cộng thêm bốn ngày cũng đã chín ngày.

Thân thể của Tô Sính tốt hơn trước kia rất nhiều, lần này tuy bị dọa sợ nhưng bởi vì căn cơ đã điều dưỡng tốt cho nên cũng không phải chuyện quá lớn.

Chỉ là đứa bé là này không quá thích nói chuyện với người khác.

Mấy ngày nay cô ở nhà, Tô Sách Tô Ngự tìm mọi cách chọc cho cô vui vẻ cũng chỉ mỉm cười miễn cưỡng.

Bây giờ là ngày mười chín tháng mười, ngày mai Tô Nhụy từ trường học trở về.

Dung Lam đã bàn bạc với Tô Định Bang xong, chờ bà nói chuyện này nói ra về sau sẽ không nhận đứa cháu gái này nữa.

Tô Định Bang không thể nào nghĩ ra, anh cả của ông là người trung thực thành khẩn như thế, làm sao lại nuôi dưỡng ra một đứa con gái như vậy?

Tô Sách dỗ dành hồi lâu cuối cùng em gái trốn trong phòng yên lặng thêu hoa mới chịu ra ngoài đồng ý cùng anh ấy đến sân bóng xem đánh bóng rổ.

Mấy ngày nay anh ấy đều vô cùng sợ hãi, sợ em gái nghẹn thành bệnh.

Đã là cuối mùa thu, gió buổi tối rất lạnh.

Tô Sính mặc áo dài quần dài, bên ngoài mặc một chiếc áo len dày hở cổ, ngoan ngoãn đi theo đằng sau anh trai.

Chuyện của nhà họ Tô và nhà họ Thẩm phần lớn người trong khu tập thể vẫn chưa biết, thấy cô gái nhỏ đi tới có người ồn ào: “Đã lâu không được gặp em gái Tô rồi, tới xem các anh chơi bóng hả?”

Em gái của anh em thì cũng là em gái của mình, các cậu trai nói giỡn cũng không phải để ý nhiều.

“Với cái khuôn mặt bị dày dẫm và kỹ thuật bóng nửa xô nước của cậu, em gái tôi xem ai cũng không đến mức xem cậu đâu.” Tô Sách ghét bỏ nói.

“Đệch má tên chó, lão Tô cậu có rảnh thì đi soi gương đi, bồn tráng men nhà tôi cũng không che nổi mặt cậu.” Các cậu trai cười hì hì mắng lại.

Tô Sính tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, bên tai có tiếng gió gào thét, cô cũng mặc kệ.

Tô Sách và Tô Ngự đều đi chơi bóng, ánh mắt của hai anh em thường xuyên nhìn về phía bên này.

Lúc nhìn thấy cô xuất hiện ngực Thẩm Thanh Tuyết nổi cơn đâu, Vệ Cát vứt bóng cho Triệu Đồ rồi đi qua: “Làm sao thế lão Thẩm?”

“Không có việc gì.” Thẩm Thanh Tuyết lắc đầu: “Các cậu chơi, tôi nghỉ một lát.”

Câu cười nhạo theo bản năng muốn thốt ra, nghĩ đến khoảng thời gian này trạng thái của anh em không tốt Vệ Cát vỗ vỗ bờ vai anh ta: “Ngày thường huấn luyện mệt mỏi? Không có cách nào khác, tiền tuyến chuẩn bị chiến tranh, chúng ta sớm muộn gì cũng bị bên trên điều đi bảo vệ quốc gia.”

Thẩm Thanh Tuyết gật đầu: “Cậu chơi của cậu đi, không cần để ý tôi.”

“Được rồi.” Vệ Cát lại nhìn anh ta một cái, nói thầm: “Tôi cảm thấy sao dạo này cậu vẫn luôn trốn tránh lão Tô thế...”

“…” Thẩm Thanh Tuyết hít sâu một hơi, anh ta liếc mắt nhìn cô bé ngồi cạnh giá bóng rổ, suy nghĩ một hồi vẫn đi qua, ngồi ở nơi cách chỗ cô khoảng nửa thước.

Tô Sính biết anh ta tới nhưng vẫn không nhìn anh ta.

Trong lòng Thẩm Thanh Tuyết gần như hít thở không thông, quặn đau đến cùng cực, anh ta biết giờ phút này anh ta là em gái cũng giống thế.

Hai anh em ai cũng không nói chuyện.

Tô Ngự vốn muốn tiến đến lại bị Tô Sách giữ chặt: “Kệ cậu ta đi.”

Tô Ngự xiết xiết nắm đấm, căm giật bất bình tiếp tục chơi bóng.