Chương 81: Phía đông thành phố (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô mãi mãi đứng ở giữa nhất, nhìn ra được cô là bảo vật trong lòng bàn tay người nhà họ Tô.

Trần Diễm nhìn chằm chằm bóng lưng của cô hồi lâu, khi cô đứng dậy kéo ngăn tủ ra bỏ hết bao thuốc vào trong, anh giẫm lên nhánh cây nhảy xuống từ bức tường.

Tô Sính đi tới đóng cửa sổ, chần chừ một lát vẫn xách đôi giày thêu vào, đặt bên cạnh đôi giày da cừu.

Hôm sau, người nhà họ Tô ngồi vây quanh bàn ăn ăn điểm tâm.

Điểm tâm là do Tô Sách mang từ nhà ăn về, cải bẹ cháo thịt băm, còn có mấy cái bánh bao bột ngô to như nắm đấm.

Tô Sính khôi phục chút tinh thần, đôi môi vốn dĩ nhợt nhạt cũng có hồng hào.

Dung Lam thấy cô như vậy thì vô cùng vui mừng, nghĩ đến chuyện gì đó, bà nói: “Bé cưng, ông ngoại con gửi thư tới.

Tô Sính giật mình, sau đó cười yếu ớt: “Mẹ, có phải ông ngoại biết con đọc dược lý hệ nên muốn kiểm tra con không.”

“Ài! Phải.” Đã mấy ngày con gái không cười, dưới bàn Dung Lam đạp chồng mình một cái: “Chắc chắn rồi, lúc ở Nam Thành ông ngoại của con đã thích thi khảo con, chờ con nghỉ mẹ đưa con về Nam Thành ở một thời gian.”

“Vâng.” Tô Sính nhẹ nhàng đồng ý.

Cảm xúc của em gái giải tỏa, trong nhà lại khôi phục tiếng cười nói như ngày trước, hai anh em Tô Sách và Tô Ngự ăn uống ngon miệng, uống đã ba chén lớn cháo.

Dung Lam cũng vui vẻ ra mặt, bàn bạc xem trưa nay ăn gì, định mua chút gì đó nấu canh bồi bổ cho con gái.

Tô Định Bang lại ẩu tả bất cẩn cảm thấy con gái có chút khác thường, do dự một chút, ông vẫn mở miệng ——

“Bé cưng, con nghĩ thế nào về nhà họ Thẩm?”

"..."

Tô Nhàn im lặng uống cháo, trong lòng cô cũng rất loạn.

Cô không biết phải trả lời thế nào.

Cô lớn lên bên cạnh ba mẹ, cô có anh trai, có ông bà ngoại.

Thấy nụ cười trên mặt con gái cứng đờ, Dung Lam trừng mắt nhìn Tô Định Bang nói: "Ăn cơm đi, nhiều miệng làm gì? Phụ cấp của anh không nuôi được con gái của mình đúng không?”

"Không phải." Tô Định Bang bị mắng một trận, ông ta ngả ngớn cười: "Đây không phải cùng một đại viện với Thẩm gia, cúi đầu không thấy ngẩng đầu nhìn thấy, dù sao cũng phải có kết quả.”

Đương nhiên ông ta hy vọng con gái ở lại nhà: "Dù sao hiện tại đi học, mỗi tháng trở về bốn ngày, cùng lắm thì đến Thẩm gia hai ngày. Không, nửa ngày thôi.”

Tô Ngự cười ha hả: "Ba, ba thật có mắt nhìn."

Cháo trong miệng Tô Sách thiếu chút nữa phun ra, con ngỗng ngốc này từ khi nào còn biết châm chọc thế?

Một trận như vậy, buổi sáng cũng dễ dàng trôi qua.

Tô Sính trở về tầng một dệt áo len, đã là cuối thu, thời tiết mát mẻ.

Năm nào cô cũng dệt một chiếc áo len cho ba mẹ và anh trai, còn có ông bà ngoại và dì út ở Nam Thành.

Chuẩn bị đầy đủ sợi len, nhìn thấy một sợi len màu xám nhạt, cô nhớ tới đôi mắt hoa đào dịu dàng, chỉ do dự một lát, đã quyết định dệt cho anh một món.

Nghe nói Đông Thành cũng rất lạnh, mưa nhiều.

Dung Lam tan làm ở bệnh viện quân đội, còn đi chợ mua đồ ăn, buổi sáng bà cùng nhân viên bán hàng của công ty cung ứng chào hỏi, giúp bà giữ lại một miếng thịt nạc.

Nhân viên bán hàng cách đây không lâu vì co giật được đưa vào bệnh viện quân đội, bác sĩ tiếp nhận là Dung Lam.

Bà định nấu canh thịt nạc hoa kỳ sâm, có thể dưỡng tâm an thần, bổ ích ngũ tạng.

Rất phù hợp với con gái bà.

Mang giỏ rau vừa đi tới cửa viện, chỉ thấy có một người phụ nữ ở cửa chần chừ, xem ra chờ thật lâu rồi.

Bà thầm thở dài trong lòng, bước nhanh tới: "Đồng chí Lâm, sao lại đứng bên ngoài? Vào trong nói chuyện đi.”

Lâm Y thốt lên: "Được không?”

Sau đó lại cảm thấy không ổn, cô ủ rũ: "Tôi vẫn nên không vào đi, để A Mềm tĩnh dưỡng.”

"Đây là một nhánh sâm rừng." Cô đưa hộp trong tay qua: "Bà có muốn nấu ăn không? Tôi không làm phiền bà nữa.”