Chương 84: Nghĩ đi (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chồng cùng con trai lớn quyết tâm không cho Thẩm Kiều trở về, hơn nữa mạnh mẽ muốn đem hộ khẩu của cô đổi họ, chính là vì biểu lộ thái độ của bọn họ.

Cô rất sợ nhìn thấy Thẩm Kiều, sẽ dao động, cho nên muốn né tránh.

Còn có một điểm, Tô Sính trước mắt không muốn nhận cô, trong lòng cô cũng rõ ràng, đương nhiên rất khó chịu.

Lúc cô ở đại viện, Tô Sính sẽ buồn bực ở nhà không ra ngoài sợ đυ.ng phải, cho nên cô tạm thời rời đi một thời gian.

"Con biết rồi, mẹ." Tô Sính chỉ nói một câu như vậy.

Đứng dậy múc cho cô một bát canh, khóe môi cô bé có độ cong nông cạn: "Mấy ngày nay đêm nào mẹ cũng ở bên giường trông chừng con, khiến mẹ lo lắng rồi.”

Dung Lam vội vàng tiếp nhận, khóe mắt bà cũng có chút ướŧ áŧ: "Ngốc nghếch, mẹ không trông chừng con còn có thể trông chừng ai, đứa bé ngốc.”

Đại học North Town.

Thẩm Kiều chiều nay trở về, nhận được thông báo mẹ đã không còn ở đại viện quân đội, cửa nhà đều đóng lại, ba và anh trai đều đang làm nhiệm vụ.

Mặc dù cô có chìa khóa, nhưng không đi vào, đứng ở cửa trong một thời gian trở về ký túc xá.

Khóc một lúc, cô nghĩ ra.

So với Tô Sính, ưu thế nhất của cô chính là cô lớn lên dưới sự yêu thương của mẹ và anh trai, họ đã ở chung lâu như vậy có tình cảm.

Chỉ cần mọi chuyện của cô đều ưu tú hơn Tô Sính, mẹ vẫn sẽ yêu cô như trước.

Vì vậy, cô lau khô nước mắt, bữa tối cũng không đi đến căng tin để ăn, trực tiếp đến thư viện trường học.

Lúc bọn Tô Định Bang mang theo Tô Nhụy đến cục công an, có một người đàn ông vội vàng từ bên cạnh ông đi tới, bởi vì đi gấp, còn đυ.ng vào ông.

Trong mắt người đàn ông có chút không kiên nhẫn, há miệng muốn mắng, ngẩng đầu nhìn thấy quân phục trên người ông đã tắt điện:

"Xin lỗi đồng chí."

Nói xong vội vàng đi vào.

Tô Định Bang chưa kịp lên tiếng, ông ta gãi gãi cổ, nhìn hai đứa con trai cùng cháu gái phía sau: "Đi thôi, đừng ngạc nhiên nữa."

Thư Kinh Nghiệp thông qua tờ khai cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Tích, không đợi bà ta nói gì trực tiếp chửi ầm lên: "Nhìn chuyện tốt mà bà làm đi. Hiện tại mọi người trong xưởng đều biết vợ tôi là đồ cũ đã từng sinh con, còn ác ý đổi lấy con của quân nhân. Nhiều năm như vậy tôi không nhìn ra, bà lại có lá gan lớn như vậy!”

Diệp Tích vốn là muốn hỏi hai đứa nhỏ thế nào, nhìn thấy phản ứng của Thư Kinh Nghiệp bà ta có chút sợ hãi, nghĩ đến con gái, cuối cùng bà ta cũng mở miệng: "Kinh Nghiệp, có thể nể tình phu thê nhiều năm như vậy, đem Kiều Kiều nuôi dưỡng trên danh nghĩa của ông hay không? Chỉ sợ nhà họ Thẩm không thể dung nạp con bé.”

Người đàn ông nghe xong những lời này của bà, sắc mặt vốn tức giận đột nhiên trầm mặc xuống, một lát sau, ông ta cười lạnh: "Bà đúng là nhớ thương đứa con nông dân kia, bởi vì có một người mẹ như bà, con trai tôi ở trường không ngẩng đầu lên được bị người ta chửi bới, tôi ở trong xưởng bị người ta chỉ trỏ, thế nhưng bà còn một lòng nhớ thương đứa con gái tốt của bà.”

Diệp Tích nhìn vẻ mặt lạnh lùng của ông ta đột nhiên có chút hoảng hốt: "Không phải như vậy, không phải tôi không quan tâm đến ông cùng con, chuyện này cũng không phải tôi cố ý gạt ông, năm đó nhà tôi không cho phép tôi nói ra, còn muốn vụиɠ ŧяộʍ ném Kiều Kiều..."

"Đủ rồi!" Thư Kinh Nghiệp quát: "Nửa đời sau bà ở trong nhà nông dân kia cùng con gái bảo bối của bà đi, tôi không muốn nghe những thứ này. Ồ, tôi quên mất, tội ác của bà đủ để bắn, phải không? Không đủ cũng không sao, nửa đời sau khẳng định cũng không ra được.”

Ông ta giật giật khóe miệng: "Con gái bảo bối kia của bà bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm, lại không có ba mẹ che chở, chắc là trái tim bà như bị đao cắt chứ.”