Chương 34

“Ngọc Trân có ăn không?”

“Con cũng ăn ba cái.”

Tất cả đều ăn, Viên Tú Tài không hỏi gì nữa, liền bảo Đào Thanh gọi ba về nhà ăn tối.

...

Vào ngày Tết Nguyên Tiêu, công xã tổ chức chiếu phim ngoài trời.

Các em trai và em gái trong nhà đều muốn đi xem phim, Tề Ngọc Trân đi cùng bọn nhỏ.

Một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, Tống Tầm Chu còn chủ động hỏi cô có đi xem phim không.

Chủ đề được bàn tán nhiều nhất hiện nay là phim chiếu ngoài trời, hầu như không có người trẻ tuổi nào không biết đến việc xem phim.

Cô nói sẽ đi xem nó với các em của mình.

Cô muốn xem nên anh cũng chuẩn bị đi, hỏi đại khái mấy giờ xuất phát.

Tề Ngọc Trân muốn tránh mọi người nghi ngờ nhưng cũng không đến mức không cho anh xem phim chỉ vì cô đi xem, để không bị phát hiện, cô đã nói thời gian cho anh.

Không đến mức có hàng nghìn người đi xem nhưng cũng vài trăm người, có người quen hoặc không quen, một đám đông, không ai rảnh rổi để ý tới “mập mờ” giữa hai người, tất cả đều hoàn toàn tập trung vào bộ phim.

Khi cô và các em đi tới thì Tống Tầm Chu đã ở đó, nhưng anh không tìm được chỗ ngồi, anh không mang theo ghế.

Tề Ngọc Trân cũng không mang.

Các em đều mang theo ghế, cô kiếm cớ nói hôm nay đứng xem vì ngồi lâu sẽ không thoải mái.

Ngồi lâu thấy khó chịu là một cái cớ, trước đó cô và Tống Tầm Chu đã bàn bạc rồi, hai người sẽ đứng ở mép, tốt nhất là đứng ở đằng sau nhóm người không quen.

Tề Ngọc Trân đưa các em của mình đi tìm vị trí trước, sau khi đã tìm được chỗ thì cô rời đi.

Trước khi rời đi, Tề Ngọc Liên dặn chị gái không đi cùng người khác, không nói chuyện quá nhiều với người lạ.

Cô ấy coi chị gái mình như một đứa em gái cần được chăm sóc.

Em gái dặn dò cô, cô cũng dặn dò các em mình:

“Ba em đừng chạy lung tung, xem phim xong thì trời tối. Khi phim kết thúc thì chị sẽ đợi các em ở giao lộ kia, chờ các em cùng về nhà.”

Tề Ngọc Trân chỉ về một hướng, đợi các em đáp lại thì cô mới rời đi.

Khi nhìn thấy Tống Tầm Chu, cô không đi thẳng tới chỗ anh mà đứng cách anh hai mươi ba mươi mét, đợi càng ngày càng nhiều người tới thì mới chậm rãi nhường vị trí của mình cho người khác, chuyển đến bên cạnh Tống Tầm Chu.

Là cố ý hay vô tình?

Tất nhiên là cố ý rồi.

Hai người không tìm chủ đề để nói chuyện, chỉ đứng tập trung chờ phim chiếu.

Liệu có thực sự tập trung hay không thì không biết.

Sau khi phim bắt đầu chiếu, Tống Tầm Chu đứng phía sau Tề Ngọc Trân.

Trước đây khi anh đứng sau lưng cô, Tề Ngọc Trân sẽ xấu hổ, nhưng bây giờ cô không còn xấu hổ nữa.

“Em có xem được phim không? Nếu không xem được thì chúng ta đổi đến phía trước nhé?”

Tống Tầm Chu lại cúi đầu, nói vào tai Tề Ngọc Trân.

Lần trước nói chuyện như vậy là ở trong sân nhà Phương Cường, nhóm người ở lại nhà Phương Cường mắng mẹ con Phương Cường không phải người, ép Đường Nữu đến nhảy sông tự tử.

Trước năm mới hỏi giá bánh dày, anh cũng đứng sau lưng cô nhưng không gần như vậy.

Số người xem phim đông hơn gấp mấy chục lần so với ở sân nhà Phương Cường, nhưng lại yên tĩnh hơn sân nhà Phương Cường.

May mà không phải phim kịch câm, xung quanh có rất nhiều người đang thì thầm, họ đứng ở ngoài cùng nên hoàn toàn không ai chú ý.

Không phải ai cũng mang theo ghế tới xem phim, cũng có người đứng ở vòng ngoài xem phim, hai người đứng ở ngoài cùng, tầm mắt của Tề Ngọc Trân đã bị người phía trước.

Cô lắc đầu:

“Em đã xem phim này rồi, chỉ cần nghe âm thanh cũng được. Anh có xem được không?”

“Anh xem được, anh cũng đã xem qua.”

Phim này là phim chủ đề và rất được yêu thích trên cả nước.

Đều đã từng xem nên không cần lo lắng người khác chắn tầm nhìn, Tống Tầm Chu đứng thẳng, Tề Ngọc Trân tiến về phía trước hai bước, hai người tiếp tục giả vờ như không quen biết.

Gần hai tiếng trôi qua, bộ phim kết thúc.

Tề Ngọc Trân đi đến giao lộ phía trước, Tống Tầm Chu không nhúc nhích, chờ cô và em gặp nhau thì anh đi từ từ cách họ năm mươi mét.