Chương 49

Nghỉ ngơi nửa ngày, Tống Tầm Chu về nhà sớm nấu cơm.

Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua anh phụ trách nấu ăn.

Những món anh muốn nấu không quá khó nhưng khi được anh nấu sẽ rất đẹp mắt.

Bữa trưa bao gồm ba mặn và một canh, dưa chuột chấm đường, cà tím xào, đậu que xào, canh cà chua trứng.

Cà tím và đậu que xào có màu sắc rất đẹp mắt, dưa chuột xếp ngay ngắn, anh dùng tiền mua đường, không keo kiệt nên rắc rất nhiều đường, sau khi đường hóa thành nước đường, dưa chuột trở nên vừa ngọt vừa mát miệng, canh cà chua trứng có màu trong, Tề Ngọc Trân đã từng nếm thử, hương vị vừa đủ, ngon.

Ngoại trừ cà tím, những loại rau khác đều được trồng trong vườn rau nhỏ ở nhà, không tốn mấy đồng mà được anh chế biến thành những món giống món đắt tiền.

Nếu ba năm không nấu cơm lần nào mà cũng làm được thành như vậy thì có nghĩa là trước kia ở nhà anh thường xuyên nấu ăn.

Thích nấu ăn?

Cô chưa từng nghe nói chồng mình xuất thân từ gia đình đầu bếp nên có lẽ anh kiên trì muốn nấu ăn là vì cảm thấy đồ mình nấu sạch sẽ.

Hai em trai cùng anh rể về nhà, tận mắt chứng kiến quá trình nấu nướng, lúc sau Tề Ngọc Trân mới về, khi cô về nhà mang theo mấy quả cà tím do Đường Nữu đưa.

Tề Ngọc Liên về trước khi ba mẹ về, nhìn cơm nước, cô ấy biết không phải do chị làm, nếu không có gì bất ngờ thì là anh rể nấu.

Cô ấy lặng lẽ hỏi chị mình, chị gái cho cô ấy câu trả lời khẳng định.

Tề Ngọc Liên: “Ba mẹ nhanh về đi. Nếu không về sớm thì đồ ăn sẽ đổi màu.”

Dù ba mẹ thường nói đợi không được thì có thể ăn trước nhưng các con vẫn cam chịu đợi ba mẹ về rồi mới ăn.

Tề Ngọc Trân: “Chỉ cần không để nguội là được. Thời tiết bây giờ nóng nên đồ ăn sẽ không dễ bị nguội.”

Tề Ngọc Liên: “Nếu mười phút nữa ba mẹ chưa về thì em sẽ ra ngoài tìm họ.”

Chưa đến mười phút, năm phút sau ba mẹ đã về.

Tề Hồng Quân và Viên Tú Thải cũng phát hiện ra rằng bữa trưa không giống thường ngày, Tề Hồng Quân không nói gì, Viên Tú Thải hỏi con rể có phải anh nấu bữa trưa không?

Tống Tầm Chu: “Mẹ, không phải mình con nấu, hôm nay con có thời gian nên cùng Ngọc Trân và các em trai làm bữa trưa.”

Tề Đào Minh thay mặt anh rể nói:

“Chúng con và chị không giúp được gì, anh rể là người rửa rau và nấu nướng.”

Anh rể tốt bụng quá, rõ ràng là tự làm nhưng vẫn nhường công cho người khác.

Tề Ngọc Trân: “Con giúp rửa cà tím. Cà tím là Đường Nữu đưa cho con, lần sau con cũng sẽ đưa một ít đồ ăn qua đó… Mọi người đều đói rồi, ăn cơm trước đi.”

Bữa trưa rất ngon miệng, thoáng cái đã ăn xong.

Sau bữa trưa, ba mẹ ra ngoài, Tống Tầm Chu muốn rửa bát, lần này Tề Ngọc Trân không cho anh làm mà bảo anh về phòng nghỉ ngơi.

“Anh phải tin tưởng em, em sẽ rửa bát sạch sẽ.”

“Không phải là anh không tin, chỉ là rửa bát thôi, anh làm được. Mấy ngày nay không phải ngày nào anh cũng rửa sao?”

Tề Ngọc Liên ngượng ngùng:

“Em và các anh trai sẽ rửa. Chị và anh rể nên đi nghỉ ngơi đi. Chúng em sẽ rửa sạch sẽ.”

Chị gái và anh rể giặt quần áo riêng nhưng không ăn riêng, ngoài việc giặt giũ, các con vẫn thay phiên nhau làm việc nhà, chỉ cần có thời gian thì anh rể sẽ chủ động rửa bát.

Cho dù anh rể có tự nguyện rửa bát, thích rửa bát thì cũng không thể để anh ngày nào cũng làm việc đó..

Cũng may họ đều có lương tâm, nếu là một nhà vô liêm sỉ, người như anh rể tôi bị tra tấn đến không còn hình người.

“Anh về phòng trước đi, lát nữa em có việc muốn thương lượng với anh.”

Tề Ngọc Trân tiễn Tống Tầm Chu đi.

Tống Tầm Chu đành phải rời đi trước, Tề Ngọc Trân ở trong bếp, không rửa bát, ngược lại nhìn chằm chằm các em đang rửa bát:

“Trước khi anh rể chuyển vào thì chị không cảm thấy gì. Sau khi anh rể chuyển đến, chị cảm thấy không thể chiều các em, vì nếu chị chiều các em thì về sau các em sẽ trở thành những người lười biếng.”

Hóa ra “cô” trông như thế này từ một góc độ khác.

Chồng cô có lẽ siêng năng hơn cô trước đây.