Chương 27 – Ngược lại 5

Nhưng Triệu chi cũng không muốn Lưu Lệ Na có ấn tượng xấu về mình, thế nên cô ta liền ngồi dậy, đưa tay nhận lấy lọ dầu rồi nói một tiếng cảm ơn. Cô ta cầm dầu ngao, nghĩ nghĩ rồi mở ngăn kéo, lấy một ít thịt khô mang từ nhà đến ra, đưa một ít cho Lưu Lệ Na, cám ơn cô ấy đã quan tâm mình. Sau đó, Triệu Chi mới mở dầu ngao ra, dùng ngón tay lấy một ít, vừa bôi lên tay vừa chậm rãi nói chuyện với Lưu Lệ Na, hỏi cô ấy đã ở đây bao lâu rồi, ban đầu cô ấy làm thế nào để thích nghi với cuộc sống ở nơi này.

"Làm sao để thích nghi ấy à? Lâu dần thì cũng sẽ quen thôi."

Lưu Lệ Na nhéo miếng thịt khô trong tay, cười khổ rồi nói: "Thật ra dì La cũng không lừa em đâu, mấy em đến đây đúng lúc lắm đấy. Tuy rằng thời tiết có hơi lạnh một chút, nhưng dù sao cũng còn có giường đất nóng hổi để nằm, còn được ngồi trong nhà để làm việc, gió không đến mặt, mưa không đến đầu. Hồi bọn chị mới đến ấy à, vừa lúc lại là thời điểm thu hoạch vụ thu. Mỗi ngày bọn chị đều phải đội nắng ra đồng thu hoạch lúa mì, gọt vỏ khoai lang. Da đều phơi đến đỏ, mỗi ngày về đến phòng là mệt đến nằm xoài trên giường, đến nhúc nhích cũng chẳng buồn nhúc nhích nữa… Em xem bọn chị bây giờ đi.”

Vừa nói, cô ấy vừa đưa cánh tay ra, nhìn tới nhìn lui rồi lại cười khổ: "Em nhìn bọn chị hiện tại, ai cũng vừa đen vừa thô, nhưng bọn chị lúc mới tới đây, ai mà không da non thịt mịn nào?"

Triệu Chi mở miệng, nhìn khuôn mặt của Lưu Lệ Na lúc này mà cảm thấy khủng hoảng trong lòng.

Cô ta lẩm bẩm: "Thế, thế không còn cách nào khác sao? Bí thư công xã nói tuyển công nhân, còn tiến cử đi học đại học..."

Lưu Lệ Na nhìn cô ta, rất muốn nói là đừng nằm mơ nữa, chỉ mới đến đây, còn dám nghĩ đến được tuyển làm công nhân, được giới thiệu đi học đại học?

Đừng nói là đại đội của bọn họ nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh như thế này, mấy năm nay chẳng có lấy một chỉ tiêu nào tới được đến đây cả. Mà cho dù có chỉ tiêu đi nữa, cô ta thật sự cho rằng sẽ đến phiên mình sao?

Nhưng dù sao Lưu Lệ Na cũng là một người tốt bụng, cô ấy cũng không nói những lời khó nghe đó ra miệng làm gì.

Đối mặt với những ngọn núi lớn trải dài tưởng như vô tận này, ngày ngày lại phải làm công việc tay chân mềm nhọc, thanh niên tri thức bọn họ ai mà không mơ ước đến những điều đó cơ chứ?

Lưu Lệ Na thở dài, quay đầu nhìn ra màn trời tối om bên ngoài cửa sổ, một lúc sau mới nói tiếp: "Trước tiên em cứ làm quen đi đã, sau khi thích ứng được rồi, mới có tinh thần để nghĩ đến những chuyện kia."

Cô ấy nói một chút rồi dừng lại, nhét một miếng thịt khô vào miệng... Đã lâu rồi cô ấy không ăn thịt, mùi thịt trong miệng khiến mũi cô cay cay.

Xem như nể tình mấy miếng thịt khô này, cô ấy nhiều lời thêm vài câu: "Thôn dân ở đây đơn thuần chất phát lắm, tuy rằng có một số ít người hơi bài ngoại, nhưng phần đông đều là người lương thiện, cũng sẽ không làm khó chúng ta đâu. Chỉ cần trong lòng em không kháng cự, coi thường bọn họ, đừng để trong lòng những lời chê cười ngẫu nhiên của bọn họ, dần dần, em sẽ phát hiện rằng cũng không khó để ở chung với họ đâu. Với cả... Em xinh đẹp như vậy, trong thôn có một số đàn ông đã lớn tuổi mà chưa cưới được vợ, bọn họ có thể sẽ làm việc giúp em, nhưng nếu em không muốn gả cho họ hoặc dính lấy rắc rối, thì tốt nhất là đừng ham mấy cái đó. Nếu em có vấn đề gì thì cứ tìm thanh niên tri thức Từ và đại đội trưởng. Đừng thấy đại đội trưởng nhìn dữ dằn như vậy, chứ thực ra ông ấy rất công chính, chắc chắn là sẽ giúp em. Đương nhiên," Cô ấy cười nói tiếp: "Em có thanh niên tri thức Cố rồi, hẳn là sẽ không gặp những phiền toái như vậy đâu."

Triệu Chi nghe cô ấy nói những lời này, trong lòng lại càng thêm cáu kỉnh bực bội.

Cô ta im lặng một lúc rồi mới nói: "Trình Nịnh thì sao? Cô ấy trông còn bắt mắt hơn em nhiều mà?"

Lưu Lệ Na cười, liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi nói: "Cô ấy? Vậy thì em cứ yên tâm đi, em không nghe cô ấy nói sao? Cô ấy ở cùng khu nhà với Liêu Thịnh và Hàn Đông Nguyên, ba cô ấy và ba của Hàn Đông Nguyên là chiến hữu, rồi bà nội của Hàn Đông Nguyên còn xem cô ấy như cháu gái ruột của mình nữa, chờ em gặp Hàn Đông Nguyên thì sẽ biết, ai dám đυ.ng đến cô ấy chứ?"

Triệu Chi sững sờ: "Vì sao ạ? Cái người tên Hàn Đông Nguyên này, anh ta hung ác đến mức ngay cả người dân địa phương cũng sợ anh ta luôn ư?"