Chương 34 – Đối đáp 2

Có khá đông thanh niên tri thức, mọi người ucngx không nấu ăn cùng nhau mà phần lớn cầm phiếu lương thực hoặc phiếu gạo giao cho nhà ăn của đại đội, rồi đến bữa thì ra đó ăn cơm.

Nhà ăn của đại đội này cũng là sau khi nhóm thanh niên tri thức đến đây mới bắt đầu từ từ phát triển đến như ngày hôm nay.

Sau khi ăn tối ở nhà ăn, Trình Nịnh nhìn thấy Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh rời đi nên nói với mấy người trong phòng ký túc của mình một tiếng rồi đuổi theo hai người họ.

"Anh Đông Nguyên." Cô gọi lớn.

Cô không muốn người ngoài biết hoàn cảnh gia đình phức tạp của nhà mình nên cũng đổi cách xưng hô, gọi anh là "anh Đông Nguyên" thay vì "anh Ba".

Hàn Đông Nguyên như thể không nghe thấy gì mà tiếp tục đi về phía trước, nhưng Liêu Thịnh thì không thể cứ thế phớt lờ cô được, thế là anh ta kéo lấy Hàn Đông Nguyên.

Trình Nịnh đuổi kịp bọn họ, không để ý đến thái độ của Hàn Đông Nguyên, cô mỉm cười với Liêu Thịnh, sau đó thu lại nụ cười rồi nói với Hàn Đông Nguyên: “Anh Đông Nguyên, em đã nhượng lại công việc mà lúc trước anh để lại cho em rồi, vì muốn biểu đạt lòng biết ơn nên người đó đã cho em một khoản tiền và một ít phiếu lương thực, phiếu thịt và cả phiếu vải nữa. Khi nào anh rảnh, em mang qua cho anh?"

"Không cần." Hàn Đông Nguyên thậm chí còn chẳng hề nâng màu, quay người định rời đi.

Trình Nịnh vội vàng nói: "Còn nữa, trong nhà kêu em mang đồ ăn tới cho anh."

"Cô tự giữ lại cho mình đi." Lần này, anh thực sự đi thẳng.

Liêu Thịnh nhìn bóng lưng của Hàn Đông Nguyên, rồi nhìn Trình Nịnh.

Nhưng lần này anh ta đã nhìn được một số cốt lõi rồi.

Hàn Đông Nguyên là khó chịu vì cô em gái vướng víu này, nhưng lại không hẳn là đối xử tệ với cô. Khi đối xử tệ với người khác, có ai lại đưa cả đống tiền bạc tem phiếu cho người ta như vậy không?

... Cứ nhìn lần trước Chu Hùng đến xum xoe với Trình Nịnh đi, còn không phải là ra mặt che chở hết lòng à?

Hơn nữa, anh ta lấy bao tay và chăn bông của Đông Nguyên cho cô dùng, Đông Nguyên nhìn thì có vẻ khó chịu đấy, nhưng cũng chẳng nói gì, cứ thử đổi thành một cô gái khác đi?

Nếu không xuống nông thôn thì Liêu Thịnh thực sự không thể nào biết được chuyện này đâu.

Thấy Hàn Đông Nguyên đã đi rồi, Liêu Thịnh vội vàng chạy đến chỗ Trình Nịnh, nói: "Em gái Nịnh Nịnh à, nếu Đông Nguyên đã bảo em giữ chúng thì em cứ giữ đi. Có chuyện gì thì cứ đến tìm bọn anh nhé."

Biết Hàn Đông Nguyên dù không thích Trình Nịnh bgwbfx chắc chắn sẽ không mặc kệ cô, xưng hô của Liêu Thịnh cũng đổi luôn thành "Em gái Nịnh Nịnh".

Trình Nịnh không hiểu sao lại rùng cả mình.

Liêu Thịnh nói xong liền đi trước đuổi theo Hàn Đông Nguyên.

Trình Nịnh nhìn theo bóng lưng của hai người họ rời đi mà ngớ người.

"Bám theo người ta đến tận đây cơ à? Nhưng xem ra người ta không thích cô cho lắm nhỉ."

Còn đang ngơ ngẩn thì Trình Nịnh đột nhiên nghe thấy một giọng vang lên từ phía sau.

Quay đầu lại thì thấy sau lưng mình có ba cô gái đang đi tới.

Đó là mấy thanh niên tri thức ở phòng ký túc xá còn lại, dành cho thanh niên trí thức khác, Triệu Chi và hai người bạn cùng phòng của cô ta - Lưu Lệ Na và Tưởng San San.

Người lên tiếng vừa rồi là Tưởng San San.

Dù sao cũng bị nhốt trong bóng tối mấy chục năm, được sống thực sự là một điều tuyệt vời, làm những gì mình muốn, những gì mình nên làm mới là điều quan trọng nhất, Trình Nịnh thực sự không quá để tâm đến những thanh danh mặt ngoài.

Cô lại càng không yếu ớt như những cô gái bình thường khác - cảm xúc dễ dàng bị người khác ảnh hưởng như vậy.

Cô nhìn Tưởng San San, cười nói: "Sao thế, cản trở đến cô à?" Cô cũng không giải thích làm gì. Vì sợ Hàn Đông Nguyên phiền lòng nên cô không nói với những người ở đây biết cụ thể về quan hệ của cô và anh.

Có giải thích cũng vô ích. Bởi vì cô theo cô ruột mình vào sống ở nhà họ Hàn, mối quan hệ của cô và Hàn Đông Nguyên lại càng thêm khó nói.

Khuôn mặt của Tưởng San San nóng bừng cả lên.

Tưởng San San quả thật đã từng có chút ý nghĩ về Hàn Đông Nguyên, nhưng những suy nghĩ đó đã nhanh chóng biến mất từ vài tháng trước rồi. Cô ta chỉ là nhìn Trình Nịnh thấy chướng mắt thôi.

Lưu Lệ Na là người khá phúc hậu, cô ấy mỉm cười thân thiện với Trình Nịnh rồi đưa tay kéo kéo Tưởng San San.

Tưởng San San tức giận hừ một tiếng, sải bước đi vượt qua cô, lúc đi ngang qua người Trình Nịnh còn mắng: "Nếu đã lớn lên cùng một khu nhà với nhau, hơn mười năm trước người ta đã không để mắt đến cô thì cô có đuổi đến đây cũng chỉ khiến người ta chướng mắt cô hơn mà thôi."

Trình Nịnh: ...

Cô tự dưng lại nhớ tới bộ phim truyền hình kiếp trước mình đã xem ở nhà họ Hàn, trầm mặc một lát mới nói: "Con người một khi đã đố kỵ, đúng là trông xấu xí thật đấy."

Câu gốc là "Đố kỵ khiến con người ta xấu xí", quá mơ hồ, để cô nói lại cho dễ hiểu vậy.

Tưởng San San: ...

Lưu Lâm Na và Triệu Chi: …

Bước chân Tưởng San San hơi lảo đảo, cô ta đột nhiên quay đầu lại, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: "Cô, cô nói cái gì đấy?!"

Trình Nịnh nhún nhún vai: "Còn muốn nghe lại thêm một lần nữa à? Cô có gương không? Cứ nhìn bộ dạng hiện tại của cô đi là biết."