Chương 43 - Tôi có không giúp được sao 1

Hàn Đông Nguyên quả thực là khϊếp sợ mà nhìn về phía cô.

Cô đang nói cái qủy gì vậy?

Chẳng lẽ là bởi vì trước đây hai người không thân thiết nên anh mới không biết rằng mạch não của cô thần kỳ đến mức này sao?

Rồi còn lắm lời như vậy nữa chứ?!

Trước kia rõ ràng là thiên lôi có đánh xuống cũng chẳng nói thêm được mấy câu cơ mà!

Nhưng bây giờ bọn họ thân thiết lắm à?

Đã mấy lần anh muốn ngắt lời khi cô cứ thao thao bất tuyệt, nhưng rồi anh đều nhịn được. Cuối cùng, khi cô rốt cuộc ngừng lại để lấy hơi, anh nhìn cô một lúc rồi nói: "Cô đang nói cái quỷ gì thế? Thằng đó làm từ đậu hũ đấy à?”

Sao mà chết dễ dàng như vậy được!?

"Ai biết được?" Trình Nịnh tức giận nói: "Dù sao thì anh chỉ cần nhớ kỹ, về sau không thể nói mấy lời như vậy nữa! Càng không được tùy tiện đánh người!"

Hàn Đông Nguyên: "..."

Cô là đang ra lệnh cho anh sao?

Ai đã cho cô cái lá gan để đứng đây ra lệnh cho anh?

Anh cảm thấy xương cốt nơi cánh tay mình hơi ngứa ngáy, phải siết chặt con dao khắc và ống đựng bút trong tay mới có thể ngăn được cảm giác ngứa ngáy khó chịu từ trong xương này.

Sắc mặt Hàn Đông Nguyên trầm xuống, nhìn cô chằm chằm.

Trình Nịnh nghĩ, hẳn là anh đang giận lắm. Nhưng cô đã không còn sợ anh như kiếp trước nữa rồi.

Có điều, cô cũng biết, chỉ nói một lần như vậy, với quan hệ giữa hai người bọn họ, anh nghe lời cô mới là lạ đó.

Không sao, sau này cô lại tìm thời điểm nói thêm cho anh nghe mấy lần nữa là được, cho anh phiền chết luôn.

Nghĩ rồi, ánh mắt cô đảo qua giường đất một cái, liền nhìn thấy anh còn đang cầm ống gỗ đang chạm khắc lúc trước, ho nhẹ một tiếng, Trình Nịnh chuyển đề tài: "Đây là ống đựng bút sao? Đẹp ghê, để làm quà tặng sao? "

Đổi mặt còn nhanh hơn cả lật sách nữa.

"Không phải." Hàn Đông Nguyên cáu kỉnh nói.

"Vậy là tự mình giữ dùng?"

Trình Nịnh lại nhìn thoáng qua hai bán thành phẩm khác trên giường đất, còn có cả hai ống đựng bút chạm khắc bằng gỗ để trên bàn làm việc của anh ở bên ngoài nữa, sở dĩ cô xác nhận rằng đó là của anh, là vì cô đã rất quen thuộc với chúng rồi.

Cô nói: "Nhưng anh đã có rồi mà, anh có thể tặng cái này cho em được không? Ở đây em không có ống đựng bút."

Hàn Đông Nguyên nắm chặt tay, lập tức ấn cái ống đựng bút xuống giường đất, không thể tin nối mà nhìn cô.

Tuy rằng anh thấy cô rất phiền, không thích cô, nhưng anh cũng đã lớn nhìn cô lớn lên.

Anh cũng hiểu rõ được phần nào tính cách của cô.

Anh mà lạnh mặt với cô thì kiểu gì cô cũng sẽ “Hừ” sau lưng anh một tiếng cho xem.

Có khi nào cô lại như thế này đâu?

Quả thật là có chút mặt dày.

Đây thực sự không phải là hàng giả chứ?

Anh thiếu chút nữa muốn vươn tay ra nhéo mặt cô một cái...

"Không được."

Anh mím đôi môi mỏng, nhưng sau đó, dường như không kiềm chế được mà nói tiếp: "Đây là hàng mẫu, sau này tôi lại làm cho cô một cái khác."

Nói xong, anh có chút không được tự nhiên mà quay mặt đi.

"Hàng mẫu?"

Trình Nịnh không để ý đến câu "làm một cái khác" của anh, lại ngạc nhiên hỏi: "Hàng mẫu gì cơ?"

"Để gửi đến Bắc Thành."

Anh nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, nói: "Gửi cho xưởng sản xuất đồ nội thất. Nếu thôn dân có thể sản xuất được thì xem xưởng có thu thành phẩm hay không, để thôn dân có thêm được một nguồn thu nữa."

Là vì chuyện này à?

Trình Nịnh đột nhiên nhớ tới kiếp trước của mình, trước khi anh bị bắt giam, hình như anh đã làm rất nhiều chuyện ở đây.

Cô đưa tay ra, muốn chạm vào ống đựng bút, anh liền thả ra, để ống đựng bút nằm trong tay cô.

Cô cầm lên xem kỹ rồi chậm rãi nói: “Rất đẹp, nhưng nếu gửi hàng mẫu như thế này đi, đẹp thì đẹp, người ta chắc chắn sẽ thích, mà thôn dân lại không biết chạm khắc, khó sản xuất hàng loạt được lắm. Cũng đâu thể để bọn họ mỗi người khắc một kiểu được đúng không? Đây cũng không phải là một kỹ thuật có thể học được trong thời gian ngắn."

Anh nhìn cô.

Trình Nịnh hỏi: "Anh có mực nước và bút lông không?"

Hàn Đông Nguyên quay đầu liếc mắt ra hiệu đến chiếc bàn cạnh cửa.

Trình Nịnh nhìn theo ánh mắt anh, cười nói: "Mượn một chút."

Vừa nói, cô vừa cầm một ống bút bán thành phẩm khác trên giường đất, đi tới bàn sách, cầm lấy cây bút lông, chấm một ít mực nước mà tùy tiện phác họa vài nét lên trên ống đựng bút. Một lúc sau, một bức tranh phong cảnh giản dị hiện ra sinh động trên bề mặt ống bút.