Chương 14: Thẹn thùng

Nhưng vào thời điểm nhạy cảm như vậy, làm sao anh ấy có thể mở miệng được:

"Tôi hiểu, ông già cũng biết quan hệ thân thiết giữa tôi và cậu, một khi đã khăng khăng giấu diếm tôi, cậu nên biết ông ấy không muốn lợi dụng bất kỳ mối quan hệ nào."

Thiệu Tranh cười mắng: "Suy nghĩ cái gì vậy, cậu còn lạ ông cụ nhà tôi à? Ngay cả đứa cháu trai ruột là tôi, mới mười ba tuổi đã bị ông cụ ném đến chiến trường rèn luyện."

"Vậy cậu có ý gì?"

Người đàn ông câu môi, sâu xa nói: "Thật ra nếu muốn "cải tạo tư tưởng", thì cũng chia ra những nơi tốt xấu cả thôi."

Nghe vậy, Trần Vũ Văn chợt cảm thấy trước mắt sáng ngời, không thèm tức giận, vội vàng đứng dậy sải bước đến chỗ anh em, gấp gáp thúc giục:

"Vậy còn chờ gì nữa? Mau mau mau, tôi cùng cậu đi gọi điện thoại cho cha."

Thiệu Tranh bị kéo ra bên ngoài cười sang sảng: "Gọi cha cũng thuận miệng gớm nhỉ, gì đây? Muốn làm cô dâu nhỏ của tôi sao?"

"Muốn chứ! Sao có thể không muốn? Chắc chắn ông già nhà tôi muốn kết thân với ông cụ nhà cậu, để tôi gọi tiếng cha này hàng nghìn lần, cậu Thiệu nhỉ." Nỗi lo trong lòng tiêu tán hơn phân nửa, tính khí Trần Vũ Văn đến nhanh, đi cũng nhanh.

Anh ấy giơ lòng bàn tay rộng ra, ra vẻ điệu đà, nhăn nhăn nhó nhó như bị chuột rút.

Thiệu Tranh nhắm lại mắt, ghê tởm buồn nôn nói: "... Ọe... Xéo đi!"

"Ối chà, cậu Thiệu nhà chúng ta đang thẹn thùng sao?"

"Mẹ kiếp, con gấu đen nhà cậu cách xa ông đây một chút..."

"Không phải tôi là cô vợ nhỏ của cậu sao? Làm sao cách xa được, vợ chồng thì phải ở bên nhau chứ..."

"Cút! Tởm!"

"..."

Tiếng cãi cọ ầm ĩ dần lắng xuống, lúc này hai người đều không biết, mấy năm sau hai nhà Thiệu Trần lại thật sự trở thành thông gia.

Vì thế, đã vô số lần Trần Vũ Văn muốn rút dao khô máu với người anh em này!

Một bên khác.

Trần Lộng Mặc đang ở xa thành phố N, hoàn toàn không biết cha mẹ tốt hơn nhiều so với mình tưởng tượng.

Lúc này, cô đang được cảnh vệ Tiểu Hồ hộ tống đến nhà ga xe lửa.

Hai người đến sớm, đã đợi hơn nửa giờ, xe còn chưa vào ga.

Tất cả hành khách chờ xe đều phải đứng ngoài hàng rào kín mít, thấp thỏm chờ đợi dưới gió lạnh gào thét.

Một tay Tiểu Hồ xách một chiếc rương lớn, giữa đám đông chen chúc, anh ta hét lên với cô gái đang quấn khăn kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn sáng ngời:

"Duật Duật, nắm chắc quần áo anh, không được nói chuyện với bất kỳ ai nhớ chưa?"