Chương 50: Đôi Chân!

Cũng là như vậy, đối mặt với tính toán của Túc Kiều Kiều, sau khi Túc Chính Dương tự mình mở miệng cầu khẩn, anh nhịn xuống, không nói gì cả, thái độ mặc kệ mọi thứ.

Lần trước đến nhà mẹ vợ, đó là bởi vì có mấy anh em ở đây, hiện tại trong nhà cái gì cũng có, anh không quá muốn đi.

Tống Thanh Hàm vừa định nói để Túc Kiều Kiều đi một mình, anh tùy tiện ở nhà ăn chút gì đó là tốt rồi, dù sao hai chân đều có vết thương, cho dù miễn cưỡng có thể đi lại, cũng không tiện.

Ai ngờ cô gái vừa rồi còn sắp chết đói, muốn ăn cơm, lập tức đã lên tiếng giòn giã từ chối, trong giọng nói có thêm vài phần nóng lòng muốn thử: “Mẹ, không cần, con thấy nơi này mọi thứ đều đầy đủ, vừa lúc hiện tại đang học nấu cơm, con tự mình làm là được rồi.”

Tôn Phương do dự một chút, nhưng thấy con gái đã nói thế, bà ấy cũng không cưỡng cầu.

Dù sao trong nhà đều là thức ăn thừa, thật ra cũng không phải thứ gì tốt, đồ vật tốt hơn một chút đều bị người đến ăn tiệc rượu ăn hết.

Cô gật đầu: “Được, vậy thì con cẩn thận.”

“Vâng!”

Đôi mắt Túc Kiều Kiều sáng lấp lánh gật đầu, vừa rồi còn cảm thấy mệt đến hoảng hốt, thì giờ đây cô đã nhảy nhót đứng lên, tiễn Tôn Phương đi, nhanh chóng vọt tới phòng bếp.

Tống Thanh Hàm ngây ngốc.

Anh ngồi trên ghế nhà chính, nhìn Túc Kiều Kiều bận rộn trong phòng bếp, nghi hoặc đặt câu hỏi: Cảm xúc của con gái thay đổi nhanh chóng như vậy sao?

Anh kết nối được với cô gái còn đang u sầu vừa nãy.

Nhưng thấy cô bận rộn cực kỳ, cũng kệ cô, miễn cho anh giúp đỡ.

Nghĩ đến đây, Tống Thanh Hàm rũ mắt nhìn đôi chân của mình, một cái thì mắt cá chân gãy xương, một cái trúng gậy gỗ, cũng may không bị thương đến xương chày, giờ đây đã khôi phục hơn phân nửa.

Chỉ là bác sĩ đã nói, sau này anh có khả năng sẽ biến thành người thọt, cái chân này không thể dùng lực được.

Trước kia còn không cảm thấy, nhưng bây giờ...

Ánh mắt anh tối sầm, trong lòng có chút chua xót, giống như là ăn quả hồng còn chưa chín, đầu lưỡi giống như có chút chua chát.

Bởi vì tình huống như vậy, ba mẹ anh vốn không đợi được, sau khi nghe nói trợ cấp của chính phủ đã tiêu vào tiền thuốc men, sắc mặt dữ tợn mắng anh một trận, hôm đó cũng không cho anh ở nhà nghỉ ngơi, trực tiếp yêu cầu phân gia, sợ anh muốn đòi tiền bọn họ đưa về trước đó.

Nếu không có đại đội trưởng và chiến hữu hỗ trợ, chỉ sợ bọn họ không cho cái gì cả, nào còn có phòng ốc này.

“Này, tôi cũng không biết nấu cơm, nhưng món này chắc là cũng không tồi lắm.”

Một giọng nói mềm mại cắt đứt dòng suy của anh đối với đôi chân của mình, Tống Thanh Hàm ngước mắt lên chỉ thấy một chút màu trắng hồng, giống như gương mặt nhỏ nhắn của quả táo giòn ngọt xuất hiện trước mắt mình, đôi mắt sáng lấp lánh, chóp mũi phủ một chút mồ hôi, cánh môi đỏ tươi nở một nụ cười tươi tắn.

Hai tay cô cầm một cái chén đến trước mặt mình, giống như hiến bảo, trong mắt mang theo chờ mong rõ ràng, dường như là đang cầu khen?

Tống Thanh Hàm hơi sững sờ, nhìn sợi mì nóng hổi đơn giản nhưng màu sắc vừa vặn bốc lên một luồng nhiệt khí đến trên mặt, làm mờ mắt anh.Cũng là như vậy, đối mặt với tính toán của Túc Kiều Kiều, sau khi Túc Chính Dương tự mình mở miệng cầu khẩn, anh nhịn xuống, không nói gì cả, thái độ mặc kệ mọi thứ.

Lần trước đến nhà mẹ vợ, đó là bởi vì có mấy anh em ở đây, hiện tại trong nhà cái gì cũng có, anh không quá muốn đi.

Tống Thanh Hàm vừa định nói để Túc Kiều Kiều đi một mình, anh tùy tiện ở nhà ăn chút gì đó là tốt rồi, dù sao hai chân đều có vết thương, cho dù miễn cưỡng có thể đi lại, cũng không tiện.

Ai ngờ cô gái vừa rồi còn sắp chết đói, muốn ăn cơm, lập tức đã lên tiếng giòn giã từ chối, trong giọng nói có thêm vài phần nóng lòng muốn thử: “Mẹ, không cần, con thấy nơi này mọi thứ đều đầy đủ, vừa lúc hiện tại đang học nấu cơm, con tự mình làm là được rồi.”

Tôn Phương do dự một chút, nhưng thấy con gái đã nói thế, bà ấy cũng không cưỡng cầu.

Dù sao trong nhà đều là thức ăn thừa, thật ra cũng không phải thứ gì tốt, đồ vật tốt hơn một chút đều bị người đến ăn tiệc rượu ăn hết.

Cô gật đầu: “Được, vậy thì con cẩn thận.”

“Vâng!”

Đôi mắt Túc Kiều Kiều sáng lấp lánh gật đầu, vừa rồi còn cảm thấy mệt đến hoảng hốt, thì giờ đây cô đã nhảy nhót đứng lên, tiễn Tôn Phương đi, nhanh chóng vọt tới phòng bếp.

Tống Thanh Hàm ngây ngốc.

Anh ngồi trên ghế nhà chính, nhìn Túc Kiều Kiều bận rộn trong phòng bếp, nghi hoặc đặt câu hỏi: Cảm xúc của con gái thay đổi nhanh chóng như vậy sao?

Anh kết nối được với cô gái còn đang u sầu vừa nãy.

Nhưng thấy cô bận rộn cực kỳ, cũng kệ cô, miễn cho anh giúp đỡ.

Nghĩ đến đây, Tống Thanh Hàm rũ mắt nhìn đôi chân của mình, một cái thì mắt cá chân gãy xương, một cái trúng gậy gỗ, cũng may không bị thương đến xương chày, giờ đây đã khôi phục hơn phân nửa.

Chỉ là bác sĩ đã nói, sau này anh có khả năng sẽ biến thành người thọt, cái chân này không thể dùng lực được.

Trước kia còn không cảm thấy, nhưng bây giờ...

Ánh mắt anh tối sầm, trong lòng có chút chua xót, giống như là ăn quả hồng còn chưa chín, đầu lưỡi giống như có chút chát.