Chương 25: Tim Đập Nhanh Hơn

Canh đậu xanh Mộc Du Du là dùng nồi điện không gian nấu, đặt ở đó không cần quản thuận tiện, thời tiết quá nóng, có thể không chịu nóng bên bếp lửa, cô đương nhiên không muốn chịu tội này.

Dạo một vòng trong nhà đường, ở trong thương thành mua một miếng khăn trải bàn thích hợp cho thời đại này trải lên bàn ăn của nhà chính, lại mua giấy đỏ cắt một ít hoa cửa sổ đẹp mắt, so với trước đây, căn nhà có thêm chút hơi thở của cuộc sống.

Nghĩ hôm khác xem có thể lên núi hái chút hoa dại trang trí hay không.

Sau khi chuẩn bị xong món canh đậu xanh, cho chút đường trắng vào khuấy đều, Mộc Du Du đặt canh đậu xanh cho vào trong nước giếng để hạ nhiệt.

Lúc Cố Bắc Đình trở về, Mộc Du Du đang cầm cuốc ở sân sau cuốc đất.

Lúc đi ngang qua nhà chính, anh thấy được sự thay đổi rất nhỏ của nhà chính, trong mắt tản ra ánh sáng khác thường.

“Cô làm gì vậy?” Cố Bắc Đình nhìn cô quốc đất sân sau.

“Anh về rồi đấy à! Tôi muốn trồng rau ở sân sau.”Mộc Du Du ngẩng đầu cười cười với anh.

“Loại chuyện này cứ để tôi làm.” Cố Bắc Đình nhận cuốc từ tay cô.

“Anh huấn luyện đã rất vất vả, những thứ này ta có thể làm.” Mộc Du Du cười nói, cô vỗ vỗ đất trên tay, chuẩn bị đi nấu sủi cảo.

Cố Bắc Đình nhìn bóng lưng cô, trong lòng dâng lên một tia ấm áp.

Anh thường xuyên nghe Thôi phó doanh trưởng cách vách khen Lý Ngọc Mai, nói chỗ tốt của vợ khi tùy quân, lúc trước anh còn cười nhạt, vừa rồi anh kết thúc huấn luyện là bước nhanh chạy về, anh muốn sớm nhìn thấy cô, muốn nghe cô nói một câu, “Anh về rồi à.”

“Cố Bắc Đình, rửa tay ăn cơm.” Trong phòng đường vang lên thanh âm Mộc Du Du.

“Được.”



Cố Bắc Đình rửa tay xong đi vào phòng chính nhìn sủi cảo trên bàn ăn, trong lòng hơi kinh ngạc.

Anh ngồi một bên bày đầy hai chén sủi cảo, bên Mộc Du Du chỉ có một đĩa, nhìn thấy hẳn là mười cái.

Lúc này, Mộc Du Du bưng hai chén canh, cũng là một chén nhỏ cùng một chén lớn, Cố Bắc Đình sợ cô nóng, vội vàng nhận lấy.

“Chỉ ăn sủi cảo quá khô, tôi nấu canh sủi cảo bỏ thêm tý bắp cải.” Mộc Du Du nói.

“Bắp cải lấy đâu ra?” Cố Bắc Đình hỏi, anh nhớ rõ hôm qua bọn họ không mua bắp cải.

“Là chị Ngọc Mai đưa.” Cô nói chuyện buổi chiều với Cố Bắc Đình.

Cố Bắc Đình gật đầu, tỏ vẻ biết.

“Sủi cảo ăn thêm đi.” Cố Bắc Đình chất đống một bát sủi cảo trước mặt Mộc Du Du.

“Không cần, tôi no rồi, anh huấn luyện vất vả, ăn nhiều một chút.” Mộc Du Du cười ngọt ngào với Cố Bắc Đình.

Cố Bắc Đình cúi đầu ăn sủi cảo.

Anh nhìn khuôn mặt thanh lệ thoát tục trước mắt này, đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.

Tầm mắt anh dừng trên tay cô, ngón tay mảnh khảnh thon dài, làn da như sờ nhẹ đã rách, đôi tay vốn nên cầm phấn này, bây giờ lại vì anh rửa tay làm canh, quan hệ của bọn họ lại chỉ là một ước hẹn hai năm.

Cô một cô gái, không còn người thân nữ, hai năm sau cô sẽ sống như thế nào? Nhất là ly hôn với quân nhân, vì sao phải ấm ức cầu toàn? Cố Bắc Đình nghĩ, anh không tự chủ được nắm chặt đũa.

“Cố Bắc Đình, sao anh không ăn? Không hợp khẩu vị ạ? Tôi nấu món khác cho anh nhé?” Mộc Du Du ngẩng đầu nghiên cứu nhìn về phía anh.