Chương 39: Em Đang Ghen?

“Tôi đến tìm ba cômua một con gà.” Cố Bắc Đình giải thích.

“À.” Cô gái cúi đầu, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Một lát sau, thôn trưởng mang theo một con gà mái buộc xong đi ra, “Ôi, Bắc Đình, đây là con gà mái già béo nhất trong nhà nuôi.”

“Cám ơn thôn trưởng.” Cố Bắc Đình nhận lấy gà mái già, đưa qua năm đồng, xoay người rời đi.

“Anh Bắc Đình...” cô ta nhìn anh gương mặt đỏ bừng, giống như thẹn thùng.

Cố Bắc Đình dừng bước, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn cô ta, “Còn có chuyện gì nữa không?”

“Không còn.” Cô gái cắn môi, cúi đầu.

Cố Bắc Đình gật đầu, xoay người rời đi.

Mộc Du Du đứng bên cạnh nhìn hết song không nói một câu.

Cố Bắc Đình cúi đầu nhìn cô, phát hiện sắc mặt cô không được tốt lắm.

“Sao thế? Cô không khỏe à? Cố Bắc Đình ân cần hỏi.

“Không có.” Mộc Du Du lắc đầu phủ nhận.



Cố Bắc Đình lại dẫn cô đi mua ít rau, anh phát hiện Mộc Du Du vẫn không nói gì, cảm giác không yên lòng cho lắm.

Sau khi về đến nhà, Mộc Du Du trực tiếp trở về phòng, Cố Bắc Đình dừng xe đạp đuổi theo đến cửa phòng cô.

“Mộc Du Du.” Cố Bắc Đình phát hiện cô khóa cửa phòng.”Cô sao thế?”

Mộc Du Du vẫn không trả lời câu hỏi của anh, cô đứng bên cửa sổ, im lặng hồi lâu.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng Mộc Du Du bị đá văng ra.

Cố Bắc Đình từ bên ngoài đi vào, trực tiếp đi tới bên cạnh cô.

“Cô rốt cuộc làm sao vậy?” anh hỏi lại.

Mộc Du Du hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người, “Cố Bắc Đình, anh không muốn kết hôn với tôi, là vì cô gái đó đúng không?”

“Cái gì?” Cố Bắc Đình nhất thời không kịp phản ứng.

“Lúc trước anh không muốn kết hôn với tôi là vì con gái của thôn trưởng kia đúng không?” Mộc Du Du lại lặp lại một lần nữa.

“Đương nhiên không phải.” Cố Bắc Đình không chút do dự phủ định, anh đột nhiên phản ứng lại.

“Du Du, em đang ghen?”



Mộc Du Du mím chặt miệng không nói gì.

Cố Bắc Đình kéo cô vào trong ngực ôm chặt lấy: “Mộc Du Du, người mà anh thích là em, mỗi ngày khi huấn luyện đều nghĩ đến em, ra ngoài nhiệm vụ cũng nghĩ đến em, người trong giấc mơ cũng là em, anh thậm chí còn ảo tưởng về tương lai của chúng ta.

Mộc Du Du ngây người.

Vốn trong lòng cô quả thật có một tia bất an, cô lo lắng Cố Bắc Đình thật sự thích người khác.

Cho nên khi nghe Cố Bắc Đình nói thích mình, cả người Mộc Du Du đều choáng váng, cô hoàn toàn không ngờ Cố Bắc Đình lại đột nhiên bày tỏ tình cảm với cô, điều này khiến cô nhất thời không biết phải làm sao.

“Du Du, anh thích em.” Cố Bắc Đình nâng khuôn mặt cô lên, thâm tình chân thành nhìn cô.

“A!” Mộc Du Du cảm giác được nụ hôn của anh rơi xuống, trong nháy mắt đầu trống rỗng, quên mất nên phản kháng như thế nào.

Cố Bắc Đình hôn một hồi lâu mới buông cô ra, anh vuốt ve cánh môi mềm mại của cô, “Du Du, em cũng thích anh đúng không?”

Giờ phút này đầu óc Mộc Du Du rơi vào choáng váng, hoàn toàn quên trả lời.

Cố Bắc Đình nhìn dáng vẻ ngây ngô đáng yêu của cô, nhịn không được lại hôn cô một cái.

“À...” Mộc Du Du mở to hai mắt nhìn anh, sao anh lại hôn mình?

Cố Bắc Đình nhịn không được cúi đầu hôn cô một cái, thật lâu sau, anh mới lưu luyến buông cô ra.