Chương 42: Vợ Mình, Mình Nuôi!

Mộc Du Du tựa vào l*иg ngực rộng lớn của anh, đột nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Buổi trưa hầm canh gà, Mộc Du Du không làm cái gì khác, chỉ thái một quả dưa chuột, làm bánh bao tạp lương.

“Vợ, cho anh chút tiền.” Rửa chén xong, Cố Bắc Đình đi tới phòng Mộc Du Du, cười nói.

“Được.” Mộc Du Du mượn tủ quần áo lấy cái hộp sắt của Cố Bắc Đình ra.

Cụ thể có bao nhiêu phiếu cô không đếm, lại lấy hộp sắt của nguyên chủ ra, gom góp tất cả phiếu với tiền, hai người cùng nhau đếm một chút, tổng cộng là hơn sáu trăm đồng.

“Lát nữa chúng ta đi những thứ đồ cưới đi.” Cố Bắc Đình nói.

“Không, em có đồng hồ, anh không phải có xe đạp đấy à? Em không dùng radio, chúng ta mua một máy may đi.”Cô ấy và Lý Ngọc Mai học làm quần áo, giẫm lên máy may nhanh hơn khâu tay một chút.

Cố Bắc Đình nhìn cô, anh không muốn để cô phải ấm ức.

“Được mà, mua không dùng cũng là lãng phí.” Mộc Du lắc lư cánh tay anh.

“Được, đều nghe lời em.” Cố Bắc Đình cười cười.

“Anh lấy một trăm, tiệc rượu là tổ chức ở căng tin, nhiều hơn anh lại cho em.” Cố Bắc Đình nói, tiền tiệc rượu bao nhiêu còn phải đến căng tin hỏi.

“Được.” Mộc Du Du cất tiền khác vào trong túi, lát nữa phải mua đồ dùng để kết hôn, phải mang theo.

Sau khi thu dọn xong, hai người lên xe, chưa đến nửa giờ đã đến chợ.

Hai người đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.



“Chúng ta đi mua quần áo trước.” Cố Bắc Đình nói với Mộc Du Du, anh vốn định nắm tay Mộc Du Du, Mộc Du Du không muốn, thời đại này cho dù là vợ chồng, nắm tay nhau trên đường cái cũng bị người ta nói này nọ.

“Ừm.” Mộc Du Du gật đầu.

Bởi vì Cố Bắc Đình mặc quân phục, cho nên lần này chủ yếu là mua quần áo của Mộc Du Du.

Cố Bắc Đình chỉ vào một chiếc váy màu đỏ nói, “Ngày mốt tổ chức hôn lễ em hãy mặc cái này đi.”

“Được.” Mộc Du Du gật đầu, thời đại này kết hôn có thể có một bộ quần áo mới cũng không tệ, huống chi còn là váy đỏ.

“Lấy cái này.” Cố Bắc Đình nói với nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng vừa nhìn Cố Bắc Đình mặc quân phục còn có mấy cái túi, vừa đoán đã biết chức vị Cố Bắc Đình không thấp, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười.

“Được rồi, cái váy này 28 đồng, đồ xuất sứ ở hồng kông.”

Mộc Du Du vừa nghe giá 28 đồng, liền không muốn, đưa tay kéo Cố Bắc Đình, tuy rằng bọn họ không thiếu tiền, nhưng 28 đồng mua một cái váy thì không nên.

“Ngoan, cứ lấy cái này.” Cố Bắc Đình cười cười với Mộc Du Du, lại không để ý Mộc Du Du phản đối chọn mấy cái váy cùng giày da nhỏ, anh biết điều kiện của Mộc gia không kém.

Quần áo trên người Mộc Du Du đều rất đẹp, nhất định đều mua ở cửa hàng bách hóa kinh đô, cũng không thể cô gả cho mình ngược lại khiến cô ngay cả quần áo cô thích cũng không nỡ mua.

Trợ cấp và tiền thưởng của anh không thấp, không đến mức ngay cả vợ mình còn không nuôi nổi.

Mộc Du Du nhìn quần áo và giày dép Cố Bắc Đình chọn cho mình, lại nhìn người đàn ông bên cạnh, cảm thấy mình đã gả đúng, nếu ngay cả tiền cũng không nỡ chi cho cô, thì lấy nhau làm gì.