Chương 47: Đêm Tối Tắt Đèn!

“Cố doanh trưởng, chúc mừng!”

“Cố doanh trưởng, anh kính các cậu một ly, chúc hai người trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử!

...

Tửu lượng của Cố Bắc Đình rất tốt, uống không ít rượu cũng sắc mặt vẫn như thường.

Tửu lượng của Mộc Du Du tương đối kém, tuy rằng Lý Ngọc Mai đã chắn rượu cho cô, nhưng hiện tại hai má cô đỏ bừng, cả người choáng váng.

Cố Bắc Đình lo lắng hỏi: “Em bị sao vậy? Có khó chịu ở đâu không?”

“Không có, em thấy hơi say thôi.” Mộc Du Du nhỏ giọng nói.

“Anh đưa em về nghỉ ngơi trước.” Cố Bắc Đình nói xong liền ôm cô lên.

“Thả em xuống, em có thể tự đi.” Mộc Du Du thẹn thùng cúi đầu.

Cố Bắc Đình căn bản không để ý tới cô, trực tiếp ôm cô lên xe, lái xe đưa cô về.

“Ôi chao, Cố doanh trưởng chúng ta thật sự săn sóc nha, nhìn xem anh ôm vợ vững chắc như thế nào, không dám để cho vợ mình ngã kìa.” Một đám quân tẩu vây quanh một chỗ thì thầm bàn tán.

“Đúng vậy, Cố doanh trưởng lãnh diện Diêm Vương lần này thật sự gặp vấp ngã rồi.” Một quân tẩu nói.



“Cơ mà Cố doanh trưởng cũng rất lợi hại, nhưng lại cưới một cô vợ xinh đẹp như vậy.”

“Đúng vậy, tôi thấy cô gái kia cũng không tệ, nhìn văn tĩnh tú lệ, tính cách hẳn là cũng tốt.”

“Ừm, Cố doanh trưởng thật sự nhặt được bảo bối rồi, nghe nói cô gái lớn lên ở kinh đô, trước kia còn làm cô giáo đấy.”

...

Trong phòng, Mộc Du Du được Cố Bắc Đình nhẹ nhàng đặt trên giường.

“Vợ, em ngủ trước đi, anh còn phải đi chiêu đãi khách nhân.” Cố Bắc Đình rót cho cô một ly nước, sau khi cho cô uống, ân cần nhìn cô.

“Được.” Mộc Du Du gật đầu, hiện tại cô cảm thấy toàn thân mệt mỏi, mí mắt nặng nề như bị đổ chì.

Cố Bắc Đình hôn lên trán cô rồi rời khỏi phòng.

Cố Bắc Đình vừa đóng cửa viện lại, Tiểu Kê liền dụng ý niệm di chuyển Mộc Du Vào không gian, cho cô uống một ly nước linh tuyền.

“Chị, hôm nay chính là động phòng hoa chúc, chị cũng không thể ngủ.”

“Hệ thống như em sao còn tích cực hơn chị thế.” Mộc Du Du sau khi uống nước linh tuyền cảm giác tốt hơn nhiều.

“Hê hê.”



“Tiểu Kê, không phải em muốn xem trực tiếp chứ?” Mộc Du Du đột nhiên nhớ tới, Tiểu Kê có thể cảm nhận được chuyện của cô ở bên ngoài.

“Chị, chị yên tâm, chúng em làm hệ thống rất có nguyên tắc, loại quá trình này đều tự động ngó lơ.” Tiểu Kê vỗ ngực nói.

“Vậy là tốt rồi.” Nghe Tiểu Kê nói như vậy, Mộc Du Du liền yên tâm.

Lúc Cố Bắc Đình trở về mang cho Mộc Du Du hai hộp cơm lớn.

Mộc Du Du nhìn thức ăn bày trước mặt, nghĩ vừa rồi anh cũng không ăn bao nhiêu, từ phòng bếp lại cầm hai cái chén, chia cơm thành hai phần hai người chia nhau ăn.

“Vợ, ăn nhanh.” Cố Bắc Đình gắp đùi gà vào bát Mộc Du Du.

“Anh cũng ăn đi.” Mộc Du Du ngẩng đầu mỉm cười với Cố Bắc Đình.

“Vợ, anh thật đẹp.” Đôi mắt thâm thúy của Cố Bắc Đình nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ấm áp.

Mộc Du Du nghe thấy Cố Bắc Đình khen mình, đáy lòng ngọt ngào không thôi, ngoài miệng lại hờn dỗi nói: “Miệng lưỡi trơn tru!”

Khi đêm buông xuống, Mộc Du Du sớm tắm rửa xong nằm trên giường, nói không khẩn trương là giả.

Lúc Cố Bắc Đình xông vào nhà lạnh lẽo, Mộc Du Du đang thẹn thùng che chăn.

“Vợ, mùa hè cơ mà, em không nóng sao?” Cố Bắc Đình nhẹ nhàng hỏi.