Chương 2

Đúng thế Trương Vệ Quân biết, bây giờ đang choáng váng, ngày đó vợ Lý Kiến Quốc đến, nói là trước khi tùy quân muốn nhìn hoàn cảnh, Lý Kiến Quốc rất vui mừng, Trương Vệ Quân cũng vui mình cấp dưới của mình có người chăm sóc, bảo Lý Kiến Quốc và vợ anh đến nhà mình ăn cơm. Về nhà mới thấy tờ giấy trên bàn của Lý Cúc nói là mang bọn nhỏ về nhà mẹ đẻ, đồ ăn hôm đó là Triệu Mai Quyên nấu, lúc sau uống quá nhiều, làm sao về phòng cũng không nhớ.

Đắc Đắc nhìn Trương Vệ Quân sững sờ tại chỗ nói tiếp:

“Em không muốn nói, em muốn chôn chuyện này trong lòng, nhưng mà anh nói em có bầu hơn hai tháng, em không biết phải làm gì.”

Trương Vệ Quân từ từ ngồi lại trên sô pha, đôi tay ôm đầu, hung hăng nhắm mắt lại, chuyện ngày đó nhớ không rõ, chỉ biết là hôm sau tỉnh lại chỉ mặc quần đùi, trên để trần không mặc áo, vợ Lý Kiến Quốc đúng là cô vợ nhỏ, mới có 20 nhỏ hơn Lý Kiến Quốc 10 tuổi, hơi trốn anh, anh cũng không nghĩ nhiều, nghĩ là mình uống nhiều nói tục làm cô sợ. Ai biết lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế. Trương Vệ Quân không nghĩ là Đắc Đắc đang lừa anh, ở bối cảnh thời đại này, thông da^ʍ sẽ phải ngồi tù, đừng nói đến Triệu Mai Quyên là vợ quân nhân, thứ hai là Lý Kiến Quốc đã nói qua, cô là người dịu dàng hiền lành, mấy năm nay ở quê chăm sóc bố mẹ cậu ta mà không phàn nàn nửa câu, chỉ là mẹ Lý Kiến Quốc đã qua đời mấy tháng trước mới quyết định tùy quân. Nghĩ là nhân cách của Triệu Mai Quyên là tin được. Ba là Trương Vệ Quân đã hơn 30 gần 40, tuổi cô có thể làm con gái anh.

Nhưng Đắc Đắc lừa anh ta, ngày đó không xảy ra chuyện gì, chính là Trương Vệ Quân uống nhiều, nôn ra cả áo sơ mi, Triệu Mai Quyên không thể để anh ta đi ngủ như thế, cởϊ áσ cho anh ta rồi giặt sạch, nhưng mà cởϊ áσ cho người đàn ông khác đối với cô vợ nhỏ 19 tuổi mà nói vẫn rất xấu hổ, ngày hôm sau thấy Trương Vệ Quân hơi né tránh, mà thứ Đắc Đắc cần là thân phận đoàn trưởng của Trương Vệ Quân. Biết rõ niên đại này cái gì cũng cần phiếu, nói sai một câu sẽ bị phê đấu, quân nhân sẽ an toàn hơn so với người thường.

--------

“Đắc Đắc, tiểu Thẩm đến rồi.”

Lưu Hồng nghe tiếng đập cửa, mở cửa thấy người quay đầu lại kêu Đắc Đắc đang ở trong phòng khách, nhiệt tình nói với Thẩm Chí Hoa:

“Mời vào mời vào!”

Đắc Đắc đang cò kè mặc cả với hệ thống, cô không phải là người của thế giới này, cô chỉ đi theo hệ thống đến từng thế giới thu thập tin tức, lựa chọn những thân thể để ký sinh đều là những người không muốn sống. Lần này cơ thể kí sinh là Triệu Mai Quyên, vì cho Đắc Đắc dễ dung nhập, hệ thống sử dụng thủ đoạn nhỏ, trực tiếp sửa tên là Triệu Đắc, mặc kệ là hồ sơ Triệu Mai Quyên hay là người quen biết, đều chỉ hiện ba chữ Triệu Đắc Đắc.

Vì thế giới này không có quá nhiều nguy hiểm đến tính mạng, hệ thống không cho bàn tay vàng nào cả, chỉ nghe thấy mẹ Triệu Mai Quyên cũng là mẹ cô đang gọi cô.

Vừa đáp “Biết rồi mẹ” vừa đi ra ngoài.

Nhìn thấy một thanh niên mặc quân trang tuấn tú chính phái, Đắc Đắc cười.

“Tiểu Thẩm đến rồi, giữa trưa bắt cậu vất vả một chuyến.”

Thẩm Chí Hoa cười thật thà: “Không có gì đâu chị dâu, việc phải làm.”

Đắc Đắc cười nhận đồ vật trong tay Thẩm Chí Hoa đưa cho Lưu Hồng: “Mẹ, tiểu Thẩm chắc chưa ăn cơm đâu, mẹ đi nấu chén mì thêm cái trứng gà.”

“Không cần, chị dâu không cần đâu, lát nữa em về nhà ăn ăn là được.”

Thẩm Chí Hoa vội vàng ngăn lại.

Nhưng Lưu Hồng nghe Đắc Đắc nói xách đồ đi phòng bếp, mặc kệ Thẩm Chí Hoa nói gì đó.

Đắc Đắc hờn dỗi vỗ tay Thẩm Chí Hoa:

“Khách khí với chị dâu làm gì chứ.”

Thẩm Chí Hoa cười khờ khạo: “Dạ, vậy nghe chị dâu.”

Đắc Đắc dọn đến đây đã hơn tháng, sau 3 thang ổn định thai kỳ, cô về quê mang con gái Triệu Mai Quyên đã tuổi rưỡi đi cùng, vì chính mình đang mang thai, không chăm sóc cho Nhụy Nhụy được nên về nhà mẹ đẻ đón mẹ mình đi cùng. Tất nhiên bởi vì Đắc Đắc thấy chăm sóc trẻ con rất mệt.

Đắc Đắc dọn đến tỉnh Thanh Bình rất thuận lợi, Lý Kiến Quốc chôn ở nghĩa trang liệt sĩ tỉnh, nói là muốn ở gần Lý Kiến Quốc, không có ai phản đối. Dù sao thì cô không nói muốn tái giá, còn sinh đứa nhỏ ra, nhà chồng nhà mẹ đẻ rất thành thật, dù là có chút hẹp hòi nhưng đối với Đắc Đắc còn nhỏ mà ở góa có một đứa con còn mang bầu một đứa, ai cũng đồng tình đau lòng.