Chương 10: Bán “Thận” 1

Bà cụ Lục có một người em họ cách xa vạn dặm, tên Hà Thúy Phân, cũng gả tới gần đây.

Bởi vì dù sao cũng có chút quan hệ thân thích, quan hệ của hai người cũng không tệ, cũng coi như thường xuyên qua lại.

Mắt thấy trời lạnh rồi, bà cụ Lục tích góp chút phiếu vải, định vào huyện đổi miếng vải làm quần áo cho cháu trai cả.

Hai người hẹn gặp nhau ở nhà họ Lục, không ngờ vừa ra cửa, Lục Huy đã đuổi theo.

Lúc ấy mặt bà cụ Lục đen sì: “Mày nói bừa gì đấy? Tao đánh mẹ mày khi nào?”

Nơi này chính là cổng lớn, thân thích nhà mình còn ở bên cạnh nhìn.

Lục Huy nói linh tinh không để tâm như thế, người khác nghe thấy sẽ thật sự cho rằng bà ta làm gì Trần Phương Tú.

Quả nhiên mấy người phụ nữ cách đó không xa nghe thấy, trao đổi ánh mắt với nhau, lặng lẽ chậm bước lại.

Lục Huy đang nổi nóng, đâu thèm để ý có người nhìn hay không: “Bà không đánh mẹ, sao đầu mẹ lại bị thương? Chỉ có bà cả ngày bắt nạt mẹ!”

Người ta đều nói trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, một câu “chỉ có bà cả ngày bắt nạt mẹ” đã lập tức khiến ánh mắt dừng trên người bà cụ Lục nhiều lên.

Người không hiểu rõ nghe nói bà ta đánh vỡ đầu con dâu, càng hít hà một hơi.

“Thật hay giả thế? Chỉ nghe nói bà ta đối xử với con dâu cả không tốt, không nghe nói còn đánh người.”



“Hẳn là thật. Đêm qua nhà ông Lục ầm ĩ tới muộn, từ xa cũng có thể nghe thấy động tĩnh.”

“Tôi còn nói sao hôm nay Phương Tú không tới đội làm việc, hoá ra là bị mẹ chồng đánh..”

Bà cụ Lục nghe thấy da mặt co giật, còn may không ngất đi.

Mà có nhiều người như vậy, bà ta lại không tiện trực tiếp lấy chổi đánh đứa trẻ, chỉ lấy đầu ngón tay ấn Lục Huy: “Ít mẹ nó nói hươu nói vượn đi! Tao bắt nạt mẹ mày lúc nào? Có phải bà ngoại bảo mày nói dối hay không?”

“Bà toàn bắt nạt mẹ cháu, đừng nói bà ngoại cháu!” Lục Huy gân cổ: “Bà không bắt nạt mẹ cháu, sao tiền của ba cháu đều bị bà lấy đi? Bà còn hôm nào cũng sai mẹ cháu làm việc, bà và chú hai thím hai đều không làm!”

Có một số việc, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, lại không thể nói thẳng ra.

Bà cụ Lục cảm thấy ánh mắt người xung quanh nhìn bà ta đều thay đổi, vội vàng túm cánh tay Lục Huy: “Mày câm miệng cho tao!”

Lục Huy trơn trượt như con cá chạch, thấy bà ta muốn ra tay, cất bước chạy.

Bà cụ Lục không chỉ không bắt được người, còn khiến eo bị đau, hồi lâu không hồi phục.

Hà Thúy Phần thấy, vội vàng đi ra hoà giải: “Đừng nóng giận đừng nóng giận, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nói bậy.”

“Cháu không nói bậy, bây giờ mẹ cháu còn nằm ở trên giường đất đấy!” Lục Huy lớn tiếng phản bác.

Giọng nói mềm mại của Lục Đào cũng theo sát sau đó: “Đúng vậy, bà nội còn véo tai cháu!”

Vừa rồi thấy anh trai chạy, cô bé cũng chạy theo, tránh ở phía sau cửa, lộ ra nửa cái đầu nhỏ âm thầm quan sát.



Nhìn thấy bà cụ Lục hung dữ muốn đánh Lục Huy, cô bé lập tức nghĩ tới đêm qua, giọng nói trẻ con ở bên cạnh bổ đao.

Bà cụ Lục bị bọn họ làm tức giận đến tay run run, đỡ eo, nửa ngày cũng không đáp lời lại.

Đúng lúc này, bác sĩ Tôn đạp cái xe đạp ngoại trừ chuông không kêu thì chỗ nào cũng kêu đi ngang qua bên này.

Nhìn thấy bà cụ Lục, ông ấy gọi lại từ xa: “Chị dâu Lục à, bà đưa con dâu cả nhà các người đi bệnh viện chưa? Vết thương trên đầu của cô ấy không thể kéo dài đâu, làm không tốt sẽ thật sự thành đồ ngốc đấy, bà tuyệt đối đừng quên.”

Đại khái là có việc gấp, bác sĩ Tôn cũng không dừng lại, đạp xe đi qua cửa nhà họ Lục.

Nhưng lời này của ông ấy không khác gì sấm sét nện vào đất bằng, bùng nổ trong nháy mắt.

Không hiểu rõ, tất cả đang nghị luận bà cụ Lục xuống tay quá tàn nhẫn, đánh con dâu choáng váng còn không đưa tới bệnh viện.

Có một số ít người hiểu rõ tình hình, nhưng vì ngày thường bà cụ Lục không biết làm người, nên cũng lười giải thích giúp bà ta.

Lục Huy càng tức đến đỏ mắt, nhào lên đẩy bà ta một phen, nói phải đi tìm bà ngoại và cậu cáo trạng.

Bà cụ Lục sống hơn nửa đời, chưa từng hết đường chối cãi như vậy, một cỗ tức giận vọt lên trên đầu.

“Chúng mày muốn lật trời rồi! Mẹ chúng mày buổi tối còn chạy ra ngoài, tự mình bị xe đυ.ng phải, lại đổ lên đầu tao!”

Bà ta túm cổ áo Lục Huy, kéo vào trong sân: “Tao cho mày nói linh tinh này, xem tao có đánh chết mày không!”