Chương 2: Cha 2

Một giây sau, âm lượng bỗng nhiên tăng lớn.

【 từ hôm nay trở đi, hệ thống sẽ làm bàn tay vàng to nhất của ký chủ, cùng ký chủ thăng chức tăng lương, đảm nhiệm CEO cưới cao phú soái. Mời ký chủ cẩn thận đọc 108 quy định 108 trở xuống, cũng dựa theo bảng nhắc nhở bên trên nhận nhiệm vụ tân thủ. 】

Tiểu Lục Đào bị dọa đến giật mình, lúc này mới chú ý tới trước mặt có một cái bảng trong suốt, đang ở trong bóng tối tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

Bên trên bảng lít nha lít nhít chữ, đáng tiếc cô bé là đứa trẻ thất học, ngay cả nhà trẻ cũng chưa đến, một chữ cái cũng không biết.

Cô bé từ trên ghế đẩu nhỏ đứng lên, tò mò xích lại gần nhìn, "Đây là cái gì thế? Sáng sáng."

【 Quy định thứ nhất của hệ thống: Ký chủ không được dùng bất kỳ cách thức nào tiết lộ sự tồn tại của hệ thống với người khác. Trái với quy định, dựa vào mức độ nặng nhẹ sẽ bị sét đánh với các mức độ khác nhau, xin ký chủ tự giác tuân thủ. 】

Còn, còn biết nói chuyện!

Lục Đào trợn tròn mắt, "Thím, thím, nơi này có một cái khung biết nói chuyện này!"

Lời còn chưa dứt, cái bảng trước mặt bỗng nhiên nhấp nhoáng đèn đỏ.

【 cảnh cáo! Cảnh cáo! Ký chủ không được dùng bất kỳ cách thức nào tiết lộ sự tồn tại của hệ thống với người khác! Bất kỳ cách thức nào! 】

"Sáng lên! Nó sáng lên!" Lục Đào càng thêm hưng phấn, "Thím mau đến xem, cái khung đang phát sáng!"

Âm thanh cảnh báo bén nhọn lập tức tạm ngừng.

Đúng lúc này, bà cụ bưng bồn nước bị máu nhuộm đỏ từ trong phòng đi ra.

Vợ Lục Lão Nhị thấy vậy vội vàng lên nhận lấy, "Bên ngoài lạnh lẽo, mẹ đứa con, con đi đổ cho." Căn bản không có chú ý tới Lục Đào.

Một hồi lâu, âm thanh máy móc kia mới một lần nữa vang lên.



【 cũng may không có bị phát hiện, nếu không thì thảm rồi . . . chờ một chút! Ngài là Trần Phương Tú đại đội Đại Hoa, công xã Ái Dân, huyện Tú Thủy đúng không? 】

"Không phải nha."

Lục Đào lắc lắc cái đầu nhỏ, "Tớ tên Lục Đào, quả đào đào, năm nay ba tuổi nha."

【 tôi @# $%. . . 】

Bên tai Lục Đào đột nhiên xuất hiện một chuỗi dài meo meo meo kì quái, cái bảng hơi mờ trước mắt cũng lại điên cuồng lấp lóe, phát ra âm thanh dòng điện xèo xèo, chữ cái bên trên bảng cũng thay đổi rối hết cả lên.

Nửa ngày sau, tất cả mới quay về bình thường.

【 được rồi, nói cái gì cũng phải bình tĩnh, vẫn nên nghĩ cách giải quyết thôi. 】 Âm thanh máy móc lạnh lẽo đột nhiên trở nên nhu hòa, 【 Tiểu báo bối Đào Đào đúng không? Đào Đào có muốn làm nhiệm vụ hay không? Có đồ ăn ngon. 】

Lục Đào sững sờ.

Cô bé nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ, hỏi: "Nhiệm vụ là cái gì nha?"

【 nhiệm vụ? Nhiệm vụ chính là giúp chú làm việc. Chỉ cần Tiểu báo bối Đào Đào nghe lời, chú liền cho cháu ăn ngon. 】

"Vậy không được."

Lục Đào từ chối vô cùng dứt khoát, "Mẹ nói, đồ vật mà người không quen biết cho không thể ăn."

【 cái gì gọi là không được? Cho cháu ăn ngon cháu còn không làm, cháu muốn làm mình làm mẩy hả? 】

Âm thanh máy móc kia bỗng nhiên cất cao.

Qua hai giây, lại trở nên ôn hòa.

【 Nhưng mẹ bảo chú cho cháu ăn ngon nha, chú là bạn tốt của mẹ cháu. 】



"Vậy cháu đi hỏi mẹ một chút."

Tiểu Lục Đào nói, xách đôi chân nhỏ muốn chạy vào phòng.

【 ai, cái con bé này, nói bao nhiêu lần rồi, không thể nói với bên ngoài, không thể nói với bên ngoài! Tai cháu bị điếc hả! 】

Cái bảng lại điên cuồng lóe lên.

Tiểu Lục Đào không để ý tới, "Không nghe không nghe, cháu phải hỏi mẹ."

Ngay lúc sắp vọt tới cửa, âm thanh máy móc kia đột nhiên biến thành giọng nam mà Lục Đào quen thuộc.

【 Tiểu báo bối Đào Đào, đến cha mà con cũng không nghe sao? 】

"Cha?"

Lục Đào dừng chân lại, nghi hoặc quay đầu trở lại.

【 đúng, ta là cha. 】 Âm thanh kia rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

Vợ Lục Lão Nhị vừa đổi nước xong quay trở lại nghe được tiếng cha này của Lục Đào, lại cứng đờ.

Cô ta còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Không nghĩ tới một giây sau, cô bé liền cộc cộc cộc chạy về phía cô ta, "Cha! Cha cha trở về rồi sao!"

Vợ Lục Lão Nhị vô thức quay đầu, nhìn về phía cửa phòng sau lưng.

Ngoài cửa trống rỗng, không thấy một bóng người, chỉ có bóng đêm sâu thẳm cùng tiếng gió đêm rì rào.